Mật Yêu 100%: Bảo Bối Thuộc Về Nam Thần

Chương 215: Chương 215: Liên hoan tết nguyên đán (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Mặt Tô Niên Niên ửng hồng, khẽ gật đầu một cái.

Cô tựa lưng vào ghế, dần ngủ say, ngay cả trong giấc mơ, cũng vô cùng ngọt ngào.

Xe dừng trước cửa biệt thự Trần gia, Cố Tử Thần quan sát Tô Niên Niên, cô đang ngủ say, hô hấp đều đặn, khuôn mặt nhỏ không còn tái nhợt nữa, dần khôi phục màu hồng, khiến anh không nỡ đánh thức.

Từ cổng một bóng người vội vàng đi tới, là Trần Nguyên vừa từ Hi Thành về.

Gõ cửa kính xe, Trần Nguyên hạ giọng hỏi: “Niên Niên ngủ rồi?”

“Ừm.”

Trần Nguyên nghi hoặc nhìn Cố Tử Thần: “Tại sao cậu lại về cùng em ấy, hai người đã làm gì rồi?”

Cố Tử Thần bật cười, nhướn máy, xấu xa nói: “Anh, dĩ nhiên là em phải về cùng Niên Niên rồi.”

Nghe thấy tiếng “anh” này, mặt Trần Nguyên đen lại, chỉ vào Cố Tử Thần: “Cậu cậu cậu... hai người...”

Dĩ nhiên anh hiểu Cố Tử Thần có ý gì, rõ ràng cậu ta đã yêu đương với em gái anh!

Cố Tử Thần gật đầu, cười hòa ái thân thiện: “Đúng vậy a, như cậu thấy đấy, mình và bạn Tô Niên Niên đã tu thành chính quả... Khụ khụ, anh, sau này xin quan tâm nhiều hơn.”

Trần Nguyên ưu thương, không bình tĩnh nổi.

Vì sao em gái đáng yêu anh khổ sở vỗ béo lại bị tên sói xám xấu xa này lừa mất a!

Có điều nói đi cũng phải nói lại, quả thực anh lớn hơn Cố Tử Thần mấy tháng, Cố Tử Thần gọi anh là anh, thật ra cũng không chịu thiệt.

Trần Nguyên đầy oán niệm trừng mắt nhìn Cố Tử Thần, Cố Tử Thần cười thầm, hai anh em này cũng thật giống nhau, khi Tô Niên Niên bị tủi thân cũng có ánh mắt này, vừa ngốc vừa yêu.

“Ắt xì”, tiếng hắt xì bất chợt vang lên gọi hai người đang giằng co quay về, hai người đàn ông cùng đưa mắt nhìn Tô Niên Niên.

Lông mi Tô Niên Niên run lên, mở mắt, hít mũi, ánh mắt mê man: “Đến nhà rồi?”

“Đến rồi, Niên Niên, đi, chúng ta về nhà ăn cơm!” Trần Nguyên cướp lời trước.

“Nha...” Tô Niên Niên lên tiếng, vẫy tay tạm biệt với Cố Tử Thần: “Vậy em về nhà đây... bái bai.”

Thấy dáng vẻ cô biết điều như vậy, khóe môi Cố Tử Thần cong lên: “Được.”

Trần Nguyên nhìn mà nghiến răng ken két, này em gái em đừng nhìn tên đó, anh cũng rất đẹp trai a! Cười với anh là được rồi, mau đuổi tên cầm thú này đi!

Tô Niên Niên hồn nhiên không hay, xấu hổ vẫy tay với Cố Tử Thần, cùng Trần Nguyên về nhà.

Trần Nguyên đi được nửa đường, bỗng nói: “Niên Niên, em vào nhà trước đi, anh có lời muốn nói với A Thần.”

Tô Niên Niên đi vào trước, Trần Nguyên quay đầu lại, Cố Tử Thần liếc nhìn: “Sao, tới tìm mình vấn tội hả?”

Trần Nguyên lườm Cố Tử Thần: “Cậu cho rằng mình không thấy ánh mắt thẹn thùng của Tô Niên Niên khi nhìn cậu à, quỷ cũng biết nó thích cậu đến nhường nào, cậu phải đối xử với nó cho tốt, nếu không mình nhất định sẽ xử lý cậu!”

Cố Tử Thần nghiêm mặt: “Mình sẽ dâng hiến những gì tốt nhất cho cô ấy.”

“Hừ, có giác ngộ này là được.” Trần Nguyên hừ mũi, thật ra vẫn còn hơi khó chịu: “Hôm tết nguyên đán phải làm tiệc tối liên hoan, chúng ta chuẩn bị cho Niên Niên niềm vui bất ngờ đi, vừa hay Mộ Dung Sam cho chúng ta tiết mục chuẩn bị phù hợp.”

Cố Tử Thần lộ vẻ khó xử, từ trước đến giờ anh chưa từng diễn tiết mục nào ở trường học, vì anh cảm thấy nó quá trẻ con.

Nhưng nghĩ là vì Tô Niên Niên, anh cắn răng nói: “Được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.