Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tô Niên Niên nhìn Giang Mộ, dường như muốn nhìn ra sơ hở trong nét mặt anh.
Nhưng nhìn kiểu gì cũng không thấy bất kỳ điểm khác thường nào.
Trong trí nhớ của cô, quả thực chưa từng xuất hiện Giang Mộ.
Có lẽ là do suy nghĩ quá nhiều thôi, Tô Niên Niên lắc đầu, cố gắng xua tan những ý nghĩ không đâu, bắt đầu đánh đàn lại.
Hai người luyện tập mấy lần, độ khớp cũng cao hơn.
Đã lâu không đánh đàn, đầu ngón tay hơi hơi đau, Tô Niên Niên thử uốn cong mấy lần, động tác này rơi vào mắt Giang Mộ, anh khép cầm phổ lại: “Hôm nay luyện đến đây thôi, em về nghỉ ngơi đi.”
Dĩ nhiên Tô Niên Niên cầu còn không được, vui mừng hớn hở đi về.
Giang Mộ nhìn bóng lưng cô, cười khổ.
Thật tốt, có thể nhìn thấy dáng vẻ cô đánh đàn.
Đây từng là ước mơ của Tô Niên Niên.
Nhưng cô không thể thực hiện được nữa.
Quay lại phòng học, buổi chiều vốn là tiết thể dục, nhưng ủy viên thể dục tạm thời thông báo cho mọi người ở trong lớp, các học sinh tràn ngập oán niệm, để xem rốt cuộc là giáo viên môn nào lại chiếm tiết thể dục của bọn họ.
Ủy viên thể dục vội giải thích: “Không không không, giáo viên thể dục nói, thầy sẽ đích thân lên dạy cho chúng ta, mọi người không cần lo lắng.”
Mọi người nửa tin nửa ngờ, thảo luận một lúc, chuông vào học vang lên.
Đám người đợi trái đợi phải, cũng không thấy giáo viên thể dục, tiếng xì xào dần vang lên, đột nhiên cửa phòng học bị người đá văng, ngay sau đó tiếng nhạc “ting tang” vang lên, giáo viên thể dục mặc áo khoác màu đen, còn đeo kính râm màu đen, bắt chước dáng đi của Châu Nhuận Phát đi tới, mọi người kinh ngạc “Oa” một tiếng.
“Sóng chạy ~ sóng trôi ~ vạn con sóng nước vĩnh viễn không dừng” giáo viên thể dục hát ngâm nga, trên người còn mang một cái âm li, lúc này đang quang quác quang quác nhạc đệm.
Tô Niên Niên đang uống nước, nghe thấy tiếng ca ma tính này, trực tiếp phun ngụm nước ra.
Học sinh trong lớp cũng không kiềm chế nổi nữa, ai cũng phá lên cười, đặc biệt là Hà Tiếu, cười co cả người, đau sốc hông.
Mãi mới chờ đến lúc giáo viên thể dục hát xong, thầy gỡ kính râm xuống, hỏi: “Các bạn, thầy hát thế nào a “
Ưu điểm lớn nhất của học sinh lớp F chính là cổ vũ, cùng hô: “Hay, thầy hát quá hay rồi “
Giáo viên thể dục cảm giác nhận được cổ vũ lớn lao.
Thầy thể dục nằm trong ban văn nghệ giáo viên liên hoan tết nguyên đán, nhưng do hát không hay, mà vừa lên sân khấu sẽ căng thẳng, cho nên mới ra hạ sách này, dùng tiết thể dục để luyện tập.
Thầy thể dục hát ở mấy lớp, đều bị chê bai, không ngờ đến lớp F, lại hoan hô kịch liệt như vậy.
Lập tức, giáo viên thể dục cảm thấy khẳng định là mình tiến bộ, thế là cao hứng bừng bừng nói: “Các bạn học phối hợp với thầy một chút, thầy hát một lần nữa. “
Nói thế mà đi ra phòng học, chẳng bao lâu sau, lại đá tung cửa, giọng hát mê người ấy lại về trong phòng học lớp F, thật lâu không thể tán đi.
Tô Niên Niên cười đau bụng, những người khác cũng không khá hơn chút nào, mọi người đã không coi tiết mục này là xem ca hát nữa, mà là xem kịch hài.
Sau cả một tiết, Tô Niên Niên đã được tẩy não thành công, trên đường đi đến bãi đỗ xe vẫn nhỏ giọng hát “Sóng chạy, sóng trôi” .
“Tô Niên Niên, em muốn xâm chiếm giới biểu diễn sao” tiếng trêu chọc vang lên, Tô Niên Niên còn không có kịp phản ứng, đã bị người ta ôm vào trong ngực.