Mật Yêu 100%: Bảo Bối Thuộc Về Nam Thần

Chương 219: Chương 219: Liên hoan tết nguyên đán (6)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tô Niên Niên nháy nháy mắt, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Cố Tử Thần, mặt lập tức đỏ lên.

“Em nào có... Anh tới từ bao giờ?” Tô Niên Niên nhỏ giọng hỏi.

Thấy dáng vẻ này của cô, Cố Tử Thần cảm thấy tâm tình thật tốt, đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại của cô: “Đưa em về nhà a.”

Tô Niên Niên ngẩng đầu, chững chạc đàng hoàng nói: “Thế nhưng em phải cùng anh trai em về.” Đưa tay chỉ Trần Nguyên cách đó không xa.

Cố Tử Thần “A” một tiếng, tự động xem nhẹ Trần Nguyên ra sức vẫy tay với em gái nhà mình, giọng điệu không cho từ chối: “Từ giờ về cùng anh là được, đi, lên xe.”

Tô Niên Niên ngơ ngác, còn chưa kịp phản bác, đã bị Cố Tử Thần kéo lên xe.

Trần Nguyên ở phía xa gấp đến giậm chân, Cố Tử Thần thò nửa người ra ngoài xe, cười cười với Trần Nguyên, đường hoàng ngay dưới mắt Trần Nguyên bắt cóc Tô Niên Niên.

Về đến nhà, Tô Niên Niên lại bị tên xấu bụng nào đó mang thẳng về nhà, còn hoa mĩ nói “Giành giật từng giây học tập cho giỏi” .

Tô Niên Niên cắn cán bút, thở dài một tiếng, chiến đấu cùng một đống đề.

Cố Tử Thần ở bên cạnh cho Đại Viên ăn, chẳng biết lúc nào Bao Bao cũng theo vào, tản bộ khắp nơi, tựa như coi Cố gia trở thành sàn catwalk.

Tô Niên Niên giật nảy mình, định đuổi Bao Bao đi, cô cảm nhận Cố Tử Thần có dị ứng với lông mèo!

Cô chưa kịp hành động, Cố Tử Thần đã ấn lên bả vai cô, thấp giọng hỏi: “Sao vậy?”

Tô Niên Niên lúng túng nói: “Bao Bao nhà em tới, sợ anh không thoải mái...”

Cố Tử Thần liếc qua Bao Bao, Bao Bao như khiêu khích với anh “Meo meo” vài tiếng, tiếp tục không coi ai ra gì đi đi khảo sát, còn thỉnh thoảng lay mấy món đồ trong nhà.

Quả nhiên là vật theo chủ nhân... Nhanh như vậy đã biết bắt nạt anh.

Cố Tử Thần lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Kệ nó đi, không sao.”

“Nhưng chẳng phải anh bị dị ứng sao?” Tô Niên Niên nghi ngờ hỏi, rất nhanh lại phát hiện không đúng.

Bao Bao thường xuyên đến chơi với Đại Viên, theo lý mà nói Cố Tử Thần tiếp xúc với Đại Viên cũng phải dị ứng, nhưng hình như chưa từng thấy Cố Tử Thần có gì bất thường.

Cố Tử Thần cau mày, dường như là chạm đến ký ức không vui, cuối cùng nói: “ Thật anh cũng không tính là dị ứng lông mèo... Chỉ là hơi sợ thôi.”

Tô Niên Niên giá ngộ, hiểu rõ anh không phải dị ứng cơ thể, mà là sợ hãi trên tinh thần.

Giống như cô không dám đánh đàn dương cầm vậy...

Cô bỗng nhiên hiểu rõ, có lẽ Cố Tử Thần bề ngoài bao phủ ánh sáng được vạn chúng chú ý, đã từng có hồi ức không đẹp.

Tô Niên Niên cũng không có truy vấn ngọn nguồn, mà là ánh mắt sáng rực nhìn anh, mỗi chữ mỗi câu, nói vô cùng chăm chú.

“Cố Tử Thần, sau này không cần phải sợ, anh còn có em ở đây, em sẽ luôn ở bên cạnh anh.”

Cố Tử Thần cũng nghe chăm chú, đợi Tô Niên Niên nghiêm túc nói xong, anh mấp máy khóe môi, vuốt vuốt tóc của Tô Niên Niên, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.

Tô Niên Niên trừng to mắt: “Có phải anh vừa xoa đầu Đại Viên hay không...”

Cố Tử Thần: “...”

Tô Niên Niên tủi thân vuốt ve tay Cố Tử Thần, ai ngờ Cố Tử Thần chau mắt phượng: “Tô Niên Niên, tiếp tục hát « bãi Thượng Hải » cho anh nghe, nếu không...” Anh huơ huơ lắc ngón tay trắng nõn thon dài của mình, vẻ mặt Tô Niên Niên đau khổ, không ngờ Cố Tử Thần cũng sẽ tà ác, nhưng lại sợ anh tiếp tục xoa đầu, đành phải bất đắc dĩ hát: “Sóng chạy ~ sóng trôi...”

Cô không có chú ý, tên xấu bụng nào đó đã thuận tay cầm điện thoại di động , ấn nút ghi âm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.