Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cố Tử Thần bắt Tô Niên Niên hát đi hát lại, cuối cùng Tô Niên Niên buồn bực, bĩu môi bó tay nhìn anh.
Cố Tử Thần bị biểu cảm đáng yêu này của cô làm mềm lòng, không đành lòng trêu cô nữa.
“Về nghỉ sớm chút đi, đừng xem phim hoạt hình.” Anh cẩn thận dặn dò.
Tô Niên Niên gật đầu, trong lòng oán thầm: dù em có xem anh cũng có biết đâu!
Ôm tâm tình lá mặt lá trái, Tô Niên Niên về nhà liền nằm lên giường mở laptop xem phim, chưa xem được 20 phút, chuông điện thoại liền vang lên.
Cầm lấy nhìn, là Cố Tử Thần, dọa Tô Niên Niên suýt vứt điện thoại đi.
Luống cuống đặt máy tính về chế độ yên lặng, Tô Niên Niên ấn nút nghe, giả vờ ngáp ngủ: “Ai vậy, muộn thế rồi còn gọi điện cho tôi làm gì, tôi đã đi ngủ rồi đấy.”
Giọng nói trầm thấp dễ nghe của Cố Tử Thần truyền đến: “Heo thần tài, tốc độ chìm vào giấc ngủ của em hơi nhanh đấy, mới chưa được nửa tiếng mà em đã ngủ say vậy rồi?”
Xong đời... bị phát hiện, tim Tô Niên Niên đập thình thịch, nhưng không có ý thừa nhận, bộc phát diễn xuất: “Hôm nay hơi mệt nha... khụ khụ, không nói nữa, em đi ngủ đây!”
Cô chuẩn bị cúp điện thoại, ngón tay không cẩn thận ấn vào nút âm lượng trên laptop, lập tức trong căn phòng vang lên tiếng đối thoại của nhân vật trong phim hoạt hình.
Tô Niên Niên: “...”
“Tô Niên Niên, chẳng phải em bảo em ngủ sao?” Cố Tử Thần bất đắc dĩ nói, anh biết con heo này sẽ không nghe lời vậy mà.
Tô Niên Niên xấu hổ đỡ trán, yếu ớt nói: “Em ngủ đây...”
Cúp điện thoại, Tô Niên Niên không có ý nghĩ xem phim nữa, tắt máy tính để sang một bên, chui vào chăn.
Mặc dù không thể xem phim hoạt hình yêu thích, nhưng... cảm giác có người quan tâm thật sự không tệ.
Đặc biệt là, người quan tâm đó, lại chính là người yêu của bạn.
--------------------------------
Liên tục hai ngày, ngày nào Tô Niên Niên cũng đến phòng đàn tập luyện với Giang Mộ, hai người cũng phối hợp càng ngày càng tốt.
Một hôm, Tô Niên Niên đến muộn hơn ngày thường, vừa đến hành lang, đã nghe thấy tiếng đàn piano du dương.
Ca khúc được đàn không có độ khó cao, nhưng cảm xúc kết hợp với kỹ thuật vô cùng hoàn mĩ, nghe đã biết không phải trình độ người bình thường có thể đàn được.
Tô Niên Niên kìm lòng không đậu đứng nguyên tạo chỗ nghe một hồi, mãi đến khúc cuối mới đi vào phòng đàn.
Giang Mộ đang ngồi trước đàn dương cầm màu đen, ánh nắng ban trưa chiếu vào, làm nổi bật làn da khỏe mạnh trắng bóc của anh, ngón tay thon dài, áo sơ-mi trắng đơn giản, đẹp trai mê người.
“Em đến rồi à.” Giang Mộ cười nhẹ nói với Tô Niên Niên, Tô Niên Niên gật đầu chào anh, tháo khăn quàng cổ ra, ngồi xuống bên cạnh Giang Mộ.
“Thầy, em cảm thấy thầy đánh đàn hay hơn em nhiều, sao lại muốn để em đệm nhạc cho thầy...” Tô Niên Niên không ngăn nổi nội tâm hiếu kỳ, hỏi.
Sắc mặt Giang Mộ đọng lại, khẽ cười nói: “Thật ra đây là một bí mật, muốn biết không?”
Tô Niên Niên mở to đôi mắt đen láy nhìn Giang Mộ.
Giang Mộ ngừng một lúc mới nói: “Bởi vì thầy không thể một lúc làm hai việc, vừa đánh đàn vừa hát được.”
“A, hóa ra là thế.” Tô Niên Niên hiểu rõ gật đầu, còn tưởng rằng thầy có chướng ngại tâm lý gì chứ.
Giang Mộ nhìn cô, ánh mắt thâm thúy chất chứa ưu thương, anh không biết Tô Niên Niên tin tưởng lời nói bừa của anh như thế là may mắn hay bi ai.