Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Ánh mắt của đám học phách kia nhìn bọn họ giống như nhìn hai kẻ ngốc, cô giáo Kiều ho khan, chẳng biết đã đứng ở phía sau hai người từ lúc nào, sâu kín nói: “Hai em học sinh này, cất truyện tranh của hai em đi.”
Tô Niên Niên và Dạ Tinh Vũ đồng loạt nhét manga xuống dưới sách giáo khoa, sau đó cầm bút lên vẽ loạn mấy nhát ở trên giấy nháp, dáng vẻ như kiểu là đang chăm chỉ làm bài.
“Bạn học Tô, lần sau em còn xem truyện tranh trong giờ học nữa cô sẽ thu lại đấy.” Dừng lại, cô ấy lại nói: “Bạn học Dạ, em phải cố gắng lên đấy!”
Thái độ đối xử với hai người khác nhau một trời một vực, làm Tô Niên Niên cảm thấy càng buồn bực hơn.
Cô giáo Kiều đi loanh quanh sau lưng những học sinh khác, Tô Niên Niên nhỏ giọng hỏi Dạ Tinh Vũ: “Tại sao cô ấy không phê bình cậu?”
Dạ Tinh Vũ cười một cách hồn nhiên: “Bởi vì mình đẹp trai mà, Niên Niên, có phải cậu cũng si mê mình hay không?”
Tô Niên Niên liếc nhìn cậu ta: “Cậu đúng là kẻ tự luyến, đừng có mà nói chuyện với mình nữa, ai nói chuyện trước người đó sẽ là con chó nhỏ!”
Dạ Tinh Vũ làm ra vẻ đáng thương nhìn cô: “À... gâu gâu... Có thể nói chuyện được chưa?”
Tô Niên Niên: “...”
——
Nghiên cứu mấy đề toán học nâng cao kia rất lâu mà không có hiệu quả, giáo viên trong truyền thuyết đó mới lững thững tới muộn, lưu loát giảng bài cả buổi chiều, nhưng với Tô Niên Niên mà nói, cô cảm thấy nghe như vịt nghe sấm, nội tâm như có mười ngàn con thảo mã nê lao nhanh qua...
Đây rốt cuộc là học thêm hay là ngược đãi nhau vậy! Tất cả các học sinh trong lớp đều có biểu hiện bình tĩnh, Tô Niên Niên cũng không thể nói là mình nghe không hiểu được, chỉ có thể phụ họa với mọi người cùng làm bộ ổn định.
Gần kết thúc giờ học, giáo viên cho hai bài tập, xoay người hỏi: “Thầy mời hai em học sinh lên giải bài tập! Bài này không khó lắm, rất thích hợp để luyện tập.”
Tô Niên Niên thầm chảy hai hàng nước mắt, cô nhìn mà chẳng hiểu gì cả, sao thầy giáo lại có thể nói là không khó lắm? Cũng quá đáng sợ đi.
Đám học phách xung quanh đều rất bình tĩnh, rõ ràng là đang khinh thường hai bài tập này, mỗi một học sinh đều làm ra vẻ cao lãnh không nói câu nào.
Tô Niên Niên cúi đầu, không ngừng mặc niệm trong lòng: Đừng chọn em đừng chọn em...
Sợ điều gì thì sẽ gặp phải điều đó, đây là quy luật từ trước tới nay ở trong lớp học. Thầy giáo đẩy gọng kính lên, nói: “Mời hai em học sinh mới đến đây hôm nay, để thày xem khả năng của hai em.”
Tô Niên Niên lệ rơi đầy mặt, Dạ Tinh Vũ há to miệng, hai người bất đắc dĩ đi lên bục giảng, đấu tranh tư tưởng rất lâu, Tô Niên Niên mới nhắm mắt nói: “Thầy ơi, môn toán của em không được tốt, em không biết làm bài này...”
Dạ Tinh Vũ dùng gậy đánh rắn(*), góp lời theo: “Thầy ơi, em cũng không biết làm.”
(*) Đả xà tùy côn thượng: dùng gậy đánh rắn, rất khó trúng mà hay bị rắn thuận thế quấn vào gậy bò lên cắn người ~ lợi dụng thời cơ
Thầy giáo thở dài lắc đầu: “Hai em thật là, thôi quên đi, mời hai em đi xuống, tiểu Vương, tiểu Chu, hai em lên giải bài này đi. Trình độ của hai em kém quá, hai em phải cố gắng nhiều vào!”
Hai người Tô Niên Niên như được đại xá, gật đầu nói vâng, rồi cun cút về chỗ ngồi.
Cô giáo Kiều ngồi ở bên cạnh nhàn nhã thưởng thức trà thuận tiện rình coi Dạ Tinh Vũ lộ ra vẻ thương tiếc, haizzz, bạn học Dạ đúng là đáng thương, nhưng cái biểu tình u mê ủy khuất đó của cậu ấy thật là đáng yêu...
Giáo viên toán hướng dẫn giải xong bài tập, thời gian cũng không còn nhiều, thầy ấy ra bài tập về nhà, rồi cho mọi người tan học.
Đám học sinh túm năm tụm ba tản đi, thầy giáo toán đi tới bên cạnh cô giáo Kiều, phàn nàn nói: “Hai học sinh mới tới học kém quá, mấy em học sinh như vậy đi đến lớp học thêm của chúng ta chỉ kéo chất lượng của lớp chúng ta đi xuống!”
Tô Niên Niên và Dạ Tinh Vũ còn đang thu dọn sách vở và manga, nghe thấy mấy lời phàn nàn này, Tô Niên Niên nhất thời lúng túng đầu cũng không ngấc lên được.
Cô giáo Kiều cũng chú ý tới hai người còn chưa đi, giọng của thầy giáo dạy toán lại oang oang lên, khẳng định là hai người bọn họ đều nghe thấy.