Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cô cố nén tâm tình muốn đánh cho Dạ Tinh Vũ một đấm, viết lại: “Ăn rồi! Cậu hãy nghiêm túc nghe giảng đi, đừng ngu ngốc nữa!”
Tô Niên Niên đẩy giấy về, Dạ Tinh Vũ hí hứng như nhặt được vàng cầm lên xem, xẹp miệng, dáng vẻ như chịu uất ức rất lớn.
Cậu đến trường luyện thi là để gặp Tô Niên Niên a, nhưng Tô Niên Niên lại không để ý đến cậu, thật sự quá đáng thương...
Thật tình không biết, vẻ mặt này của cậu được cô giáo Kiều thu vào trong mắt, đau lòng ghê gớm.
Một tiếng qua đi, cô giáo Kiều vẫn đang không ngừng líu lo phân tích ví dụ, Tô Niên Niên nghe lại bắt đầu mệt rã rời.
Quả thật, cô giáo Kiều dạy tốt, nhưng thật sự quá nhàm chán. Một người nói không ngừng, học sinh xung quanh hình như đã sớm thích nghi với cách dạy này, còn đối với Tô Niên Niên thì không khác gì tra tấn.
Nhìn xung quanh, các bạn học sinh đang nghe rất chăm chú, còn không ngừng ghi chép. Mà cô nghe giọng nói của cô giáo Kiều rất có tính thôi miên, khiến cô chỉ muốn nhắm mắt ngủ...
Dạ Tinh Vũ thì không sao, dù sao cậu không đến đây để học.
Có điều nhìn đầu Tô Niên Niên dần thấp xuống, cậu cảm thấy rất thú vị, tâm trêu chọc nổi lên, nặn một viên giấy ném vào đầu Tô Niên Niên.
Tô Niên Niên giật mình, vội ngồi thẳng người, còn tưởng là cô giáo ném.
Kết quả nhìn dáng vẻ tí tởn của Dạ Tinh Vũ, cô hiểu ra kẻ cầm đầu chính là tên nhóc này, cô cũng nặn viên giấy ném lại.
Vút --------- trúng mục tiêu!
Dạ Tinh Vũ trừng mắt, lại nặn bốn năm viên giấy ném về phía Tô Niên Niên, Tô Niên Niên gặp chiêu phá chiêu, trong nháy mắt hai người ầm ĩ.
“Khụ khụ...” Co giáo Kiều hắng giọng một cái, hai người mới dừng lại.
Mắt to liếc nhìn xung quanh, các bạn học đều mặt không đổi sắc nhìn bọn họ, mãi đến khi hai người Tô Niên Niên bị nhìn xấu hổ tới cực điểm, lúng túng thu viên giấy lại, đoan đoan chính chính ngồi xuống.
“Bạn học Tô, lên lớp phải chú ý kỷ luật.” Cô giáo Kiều phê bình Tô Niên Niên một câu, sau đó lấy hơi: “Bạn học Dạ, em không sao chứ, có bị đau không?”
Mặt mày Tô Niên Niên xám xịt, đối xử quá khác nhau rồi đấy.
Cô bất mãn trừng mắt nhìn Dạ Tinh Vũ, ngược lại Dạ Tinh Vũ lại nở nụ cười sáng lạn với cô, lộ ra hàm răng trắng.
Tô Niên Niên nghiến răng, được rồi, không chấp nhặt với tên ngốc này.
Chăm chú nghe giảng được một lúc, Tô Niên Niên lại bắt đầu buồn ngủ.
Kết quả là, đến giữa trưa, Tô Niên Niên chẳng nghe lọt tai được bao nhiêu, khi Trần Nguyên đón cô về nhà, Tô Niên Niên dính lấy giường ngủ mê mệt.
-------------------
Buổi chiều lại đến lớp luyện thi lần nữa, giáo viên dạy toán có việc không đến, cô giáo Kiều thay giáo viên đó cho học sinh làm bài tập.
Tô Niên Niên nhức đầu nhìn đề bài khó như thi Olympic toán học, hiếm khi cô không biết bắt đầu từ đâu, nhưng học sinh xung quanh như đã sớm thích nghi với độ khó này, cầm bút viết không ngừng.
Dạ Tinh Vũ huýt sáo, lén đưa cho Tô Niên Niên một quyển truyện tranh xanh xanh đỏ đỏ, khoa tay múa chân làm khẩu hình với cô: “Có muốn xem không, là cuốn mới nhất đó!”
Tô Niên Niên buồn bực ghê gớm, đề không biết làm, giáo viên thì không dạy, thế là cầm cuốn truyện tranh lên.
Cô giáo Kiều nhìn động tác của hai người, lông mày vặn lại, hai người này đến để học hay đến để chơi vậy?
Tô Niên Niên say sưa đọc hết cuốn thứ nhất, Dạ Tinh Vũ lại đổi cuốn thứ hai, thật không biết trong balo cậu ta giấu bao nhiêu cuốn truyện tranh.
Hai người xem mê mẩn, còn thảo luận nội dung với nhau, không để ý đến sự tồn tại của một đám học sinh.