Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Trong lòng Trần Nguyên còn đang đắc ý, đây là Cố Tử Thần khen em gái anh có phúc đấy... không đúng! Vì sao anh lại cảm thấy Cố Tử Thần ý nói em gái anh ngốc a!
Anh nghiến răng nghiến lợi: “A Thần, cậu đang bôi nhọ em gái mình!”
Cố Tử Thần nhìn Trần Nguyên, đường hoàng hỏi: “Cô ấy cần mình bôi nhọ sao? Chẳng lẽ điều mình nói không phải sự thật?”
Trần Nguyên: “...”
----------------
Thứ bảy, sáng sớm, Tô Niên Niên cõng cặp sách trên lưng đi về phía lớp luyện thi.
Thời gian lên lớp là chín giờ sáng, Trần Nguyên đưa cô đi ăn sáng trước, dặn dò một hồi mới để cô vào.
Lớp luyện thi thuộc dạng cao cấp, nhận không nhiều học sinh, chỉ có hai mươi người. Các thầy cô giảng bài đều là giáo viên đức cao vọng trọng của Dụ Thành, dĩ nhiên, trình độ học sinh trong lớp cũng rất cao.
Tô Niên Niên đi vào, một căn phòng khách được đổi thành lớp học, ở giữa đặt một cái bàn to, tất cả học sinh ngồi vây quanh bàn.
Cô lựa chọn chỗ ngồi ngồi xuống, nhìn thời khóa biểu viết trên bảng đen lấy sách ra, chuẩn bị bài trước.
Đang chăm chú, lưng đột nhiên bị vỗ một cái, dọa Tô Niên Niên ném sách trong tay xuống đất.
“Tô Niên Niên!” Giọng nói mừng rỡ vang lên bên tai.
Tô Niên Niên kinh ngạc xoay người, khuôn mặt tuấn tú của Dạ Tinh Vũ đập vào mắt cô.
“Sao cậu lại ở đây?” Vẻ mặt Tô Niên Niên vô cùng nghi hoặc, càng nhiều hơn là kinh hãi.
Dạ Tinh Vũ cười hì hì, trên khuôn mặt trắng lộ ra lúm đồng tiền, đáng yêu đến nỗi khiến người ta muốn xông đến bóp một cái.
“Mình nghe anh nói cậu đến lớp luyện thi, mình cũng đến đăng ký nha.” Giọng nói Dạ Tinh Vũ như chuyện đương nhiên.
Tô Niên Niên nói: “Hừ, mình tới đây học, cậu tới làm gì, nhàm chán.” Nói rồi cầm sách xem tiếp, ngó lơ Dạ Tinh Vũ.
Dạ Tinh Vũ gấp gáp vò đầu, cậu chỉ muốn ở bên Tô Niên Niên, cho nên mới làm như vậy, cậu không biết mình sai chỗ nào, sao Tô Niên Niên lại không để ý đến cậu.
Một nam sinh 17, 18 tuổi làm vẻ mặt này thật sự buồn cười, nhưng đối nói người phụ nữ ba mươi tuổi cô giáo Kiều lại có lực sát thương rất lớn.
Cô vừa lên lớp, không ngờ lại gặp được nam sinh đẹp trai như vậy, không khỏi nhìn nhiều mấy lần.
Các học sinh thấy cô tới, cùng hô: “Chào cô giáo Kiều.”
Lúc này cô Kiều mới ho khan vài tiếng, nghiêm túc nói: “Mọi người lấy sách giáo khoa ra, chúng ta ôn tập nội dung đầu tuần trước. Cô thấy tới hai bạn học mới, xin các bạn giới thiệu mình một chút đi.”
“Tô Niên Niên.”
“Dạ Tinh Vũ.”
Hai người đều đơn giản nói tên, cô Kiều lại âm thầm ghi tên Dạ Tinh Vũ trong lòng.
Ôi ôi, tại sao có thể ngay cả tên cũng dễ nghe như vậy.
Trái tim cô giáo Kiều đều tràn đầy mẫu tính, hiền hòa nhìn Dạ Tinh Vũ: “Ừm... Không tệ.”
Đám người bị câu nói không đầu không đuôi này của cô làm cho buồn bực, cô Kiều cũng ý thức được mình thất thố, ho khan vài tiếng bắt đầu giảng bài.
Dạ Tinh Vũmcòn không biết mình đã được một vị trung niên nào đó hoa si, mà nhanh chóng viết tờ giấy nhỏ, đưa cho Tô Niên Niên.
Tô Niên Niên đang nghe chăm chú, nhìn thấy tờ giấy thì lo lắng có phải Dạ Tinh Vũ có chuyện quan trọng muốn nói hay không, thế là cầm lấy, mở ra ——
“Buổi sáng cậu ăn cơm chưa?” Chữ viết rồng bay phượng múa.
Tô Niên Niên: “...”
Cái tên ngây thơ này! Hỏi vấn đề ngu xuẩn gì vậy a! Tô Niên Niên phun máu trong lòng.