Mật Yêu 100%: Bảo Bối Thuộc Về Nam Thần

Chương 204: Chương 204: Nghe tiếng tuyết rơi (13)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Cô không hiểu, tại sao topic không có căn cứ nào thế này, lại dẫn tới sự chú ý của nhiều người như vậy.

Những lời mắng mỏ độc ác đó như kim sắc nhọn đâm vào trong người cô, mang đến nỗi đau như vào tận trong xương tủy.

Cố Tử Thần ý thức được Tô Niên Niên không bình thường, anh quan sát một thời gian ngăn, đoạt lấy điện thoại di động của cô.

Tô Niên Niên đờ đẫn giống như như tượng gỗ, ngồi yên không nhúc nhích.

Cố Tử Thần xem qua loa bài viết trong topic, dần nhíu chặt mày lại.

Tại sao topic này lại xuất hiện vào đúng thời điểm này... Người lập ra cái topic này không khỏi quá mức ác độc...

Cố Tử Thần là người biết rõ nhất, biến cố của công ty Trần thị không phải do Tô Niên Niên gây ra, mà Sở Tố Tâm càng không thể nào là tiểu tam của Trần Duẫn Hoa.

Nhưng anh tin tưởng Tô Niên Niên, không có nghĩa là toàn bộ thế giới đều tin.

Cố Tử Thần nhìn quanh bốn phía, máy vi tính xách tay của Tô Niên Niên được đặt ở trên ghế sa lon, anh mở máy vi tính ra đăng nhập vào diễn đàn, lại nhấn phím tắt ra một cửa sổ, ngón tay gõ thật nhanh mật mã tiếng Anh ở phía trên.

Sau một vài phút, anh trở lại trang chủ của diễn đàn lần nữa, đổi mới lại, tất cả các tin tức có liên quan đến Tô Niên Niên đều biến mất.

Anh nhẹ giọng nói: “Tô Niên Niên, anh đã xóa toàn bộ mấy topic kia rồi... Em đừng quá khó chịu, cũng chỉ là một đám người não tàn lại nhàm chán mà thôi.”

Tô Niên Niên không trả lời, rất lâu sau, cô mới hỏi Cố Tử Thần: “Cố Tử Thần, anh nói xem, em thật sự là sao chổi xui xẻo sao... Em cũng không biết tại sao công ty của chú Trần lại xảy ra chuyện, em cũng không muốn vậy...” Cảm xúc của cô trở nên hơi kích động, giọng nói đã bắt đầu run rẩy.

Cố Tử Thần đi tới bên cạnh cô, đưa tay xoa xoa mái tóc mềm mại của cô: “Không sao... Sẽ không có chuyện gì đâu, Tô Niên Niên, em muốn khóc thì cứ khóc đi, tất cả mọi chuyện đều sẽ ổn thôi.”

Từ trước đến nay anh chưa từng an ủi người khác, chỉ có thể nói đi nói lại với Tô Niên Niên là “Sẽ ổn thôi”, không biết anh nói bao nhiêu lần, rốt cuộc Tô Niên Niên cũng không nhịn đượ nữac, oa oa khóc lớn.

Tô Niên Niên rất ít khi khóc, nhưng mỗi lần khóc lên thì đều kinh thiên động địa.

Nhìn dáng vẻ cô khóc thảm thiết, Cố Tử Thần chỉ cảm thấy trái tim mình như nhói đau, gần như không do dự, anh ôm Tô Niên Niên vào trong ngực.

“Tô Niên Niên, đừng khóc, không sao đâu...” Anh vừa vỗ vào bả vai của Tô Niên Niên, vừa dịu dàng an ủi.

Tiếng khóc thút thít đứt quãng vẫn không dừng lại, Tô Niên Niên khóc bao lâu, Cố Tử Thần ở bên an ủi cô bấy lâu.

Đến khi Tô Niên Niên khóc mệt mỏi, Cố Tử Thần không nói gì, anh chỉ lặng lẽ cầm khăn giấy đến, lau nước mắt và nước mũi cho cô.

Anh đoán có lẽ Tô Niên Niên cũng không có tâm tình ăn uống, vì vậy dứt khoát ôm ngang Tô Niên Niên lên, đưa cô trở về phòng ngủ.

Nhẹ nhàng đặt Tô Niên Niên lên giường, Cố Tử Thần đắp kín chăn giúp cô, dụ dỗ nói: “Ngủ một giấc đi, tỉnh lại mọi chuyện đều không sao nữa.”

Tô Niên Niên gật đầu, lại sợ nước mắt chảy ra lần nữa, cô cắn cắn góc vỏ gối đáng thương rúc người vào trong chăn.

Một lát sau, Tô Niên Niên lộ đầu nhỏ ra, nhỏ giọng hỏi: “Cố Tử Thần, anh có thể đừng đi hay không?”

Giọng nói mềm mại cộng thêm đôi mắt to long lanh của cô, tim của Cố Tử Thần khẽ đập loạn nhịp, anh bất đắc dĩ cười: “Được, anh không đi, chờ em ngủ anh mới đi.”

Cố Tử Thần ít khi có khoảng khắc dịu dàng thế này, Tô Niên Niên sụt sịt mũi, bướng bỉnh nói: “Em ngủ anh cũng không được đi...”

Cố Tử Thần cứng họng, chẳng lẽ con heo này không biết mình đang nói gì sao...

Thế nhưng lúc đối diện với đôi mắt trong suốt của cô, Cố Tử Thần lại không thể nói ra lời, thở dài, ngồi xuống ở mép giường của cô.

“Được, anh không đi, anh sẽ ở cạnh em đến khi trời sáng. Ngủ ngon, Tô Niên Niên.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.