Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhưng Tô Niên Niên biết, giờ phút này dù cô có nói gì cũng không ai tin.
Lớp học bàn tán xôn xao, tất cả mũi giáo đều chĩa vào Tô Niên Niên.
“Tô Niên Niên hơi quá đáng, không biết có khuynh hướng bạo lực hay không nữa...”
“Đúng vậy đấy, Doãn Sơ Hạ chỉ nói mấy câu, dựa vào đâu mà cậu ấy tức giận, thật nhỏ nhen...”
“Sơ Hạ thật thảm, ôi, khuôn mặt nữ thần của mình bị hủy hoại thì phải làm sao...”
Giang Mộ nghe những tiếng bàn tán kia, không vui nhíu mày: “Tô Niên Niên, em đến phòng làm việc của thầy một chuyến! Những bạn khác tự học trước đi, lớp trưởng duy trì trật tự!”
Tô Niên Niên nắm chặt nắm đấm, đứng dậy đi ra ngoài, lúc đi đến bên cạnh Doãn Sơ Hạ, Doãn Sơ Hạ ném tới một ánh mắt đắc ý, nhưng lập tức khôi phục lại dáng vẻ lã chã chực khóc.
Văn phòng.
Tô Niên Niên cúi đầu đứng một bên, Giang Mộ không nói gì, mà gọi cho giáo viên trông coi camera, muốn xem camera phòng học.
Anh nhìn kĩ đoạn phim, Tô Niên Niên đếm không hết rốt cuộc Giang Mộ đã xem mấy lần, chỉ thấy anh nói: “Tô Niên Niên, tại sao lại đánh bạn?”
“Em không đánh bạn ấy.” Tô Niên Niên nói rõ sự thật: “Em chỉ kéo cậu ta đến nhà vệ sinh để cãi nhau với cậu ta một trận.”
Giang Mộ nhíu mày, không biết là có tin hay không.
“Em có mâu thuẫn gì với bạn ấy?”
Tô Niên Niên không muốn nhiều lời, lựa chọn im lặng.
“Tô Niên Niên, các em đều là học sinh, bạo lực học đường là không đúng, bất kể có mâu thuẫn gì, đều không nên lựa chọn cách bạo lực để giải quyết vấn đề, oan oan tương báo đến khi nào...” Giang Mộ tận tình khuyên nhủ Tô Niên Niên.
Tô Niên Niên lại ngắt lời anh: “Thầy, thầy đã không tin em, cần gì phải nói với em những điều đó.”
Giang Mộ kinh ngạc nhìn cô, trên mặt tiểu cô nương 17 tuổi đầy quật cường, rất giống cô bé mấy năm trước cố chấp không rơi một giọt nước mắt trước mộ cha mình.
Anh hít sâu một hơi: “Theo nội quy trường học thì em phải bị đình chỉ học, niệm tình em lần đầu vi phạm, nghỉ học một tuần.”
Tô Niên Niên không nói gì, cô không muốn cãi cọ.
Lúc tan học, mấy người Lưu Doãn Nhi cười cợt nhìn Tô Niên Niên thu dọn đồ đạc.
Biểu hiện của Tô Niên Niên rất bình tĩnh, xếp sách gọn gàng, rời khỏi phòng học.
Đường Dư đi theo sau cô, nói: “Niên Niên, mình đưa cậu về...”
“Không cần, cậu còn đang phải làm thêm mà, đưa mình về nhà sẽ khiến cậu muộn mất, nhất định sẽ bị ông chủ mắng.” Tô Niên Niên từ chối Đường Dư, chuẩn bị bắt xe buýt về nhà.
Cô cúi đầu đi về phía trước, đụng phải một bức tường người, dọa cô kêu lên một tiếng.
“Tô Niên Niên, em là heo à!” Giọng nói khinh thường quen thuộc truyền vào trong tai, Tô Niên Niên ngẩng đầu lên, là Cố Tử Thần.
Anh tự nhiên đón lấy balo của cô, lạnh nhạt nói: “Đi thôi, anh đưa em về nhà.”
“Không cần, tôi có thể tự về...” Lời còn chưa dứt, đã bị Cố Tử Thần kéo vào ngực.
“Cảm ơn cậu đã tiễn Niên Niên, có điều sau này, hãy để tôi tới đưa cô ấy về.” Cố Tử Thần như đang tuyên bố chủ quyền, nhìn thẳng Đường Dư.
Hầu kết Đường Dư giật giật, Cố Tử Thần đã ôm cổ Tô Niên Niên kéo cô đi.
Đường Dư đứng ngây tại chỗ, hồi lâu sau mới nở nụ cười đắng chát.
“Nghe nói em bị cho nghỉ học, Tô Niên Niên, em thật uy phong, ngày nào trong trường cũng có tin về em.” Cố Tử Thần cau mày nói.
Tô Niên Niên thắt dây an toàn, nhún nhún vai: “Cũng tốt, có thể quang minh chính đại ở nhà ngủ nướng.”
Cố Tử Thần biết cô đang nói đùa, Trần gia xảy ra biến cố lớn như vậy, cô thà lựa chọn nghỉ học cũng không muốn ở nhà, có thể thấy cô sợ ở một mình đến cỡ nào.