Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đưa Tô Niên Niên về nhà, dừng xe, Cố Tử Thần hỏi: “Tô Niên Niên, em thật sự không đánh Doãn Sơ Hạ à?”
Tô Niên Niên tự dưng hơi bực bội, không hiểu vì sao người trong thiên hạ không tin cô.
“Cố Tử Thần, anh cũng không tin em sao?” Ánh mắt Tô Niên Niên đau thương.
Cố Tử Thần chớp chớp mắt, chợt cười: “Không, anh tin em.”
Bởi vì nụ cười này của anh, Tô Niên Niên sững sờ, sau đó lấy lại tinh thần, hốt hoảng xuống xe.
Lúc này trong nội tâm cô chỉ có một suy nghĩ: dù người trên thế gian không tin cô, nhưng chỉ cần Cố Tử Thần tin cô, cô đã cảm thấy tất cả chẳng có gì to tát.
Về đến nhà, không có ai, yên tĩnh đến đáng sợ.
Lúc chạng vạng tối, Trần Nguyên mới mệt mỏi trở về, hai ngày nay anh không đến trường, mà giúp Trần Doãn Hoa xử lý chuyện công ty.
Dì nấu cơm không ở nhà, hai anh em ăn tạm mì tôm, Trần Nguyên thật sự rất mệt, vừa về phòng đã đi ngủ.
Thấy thế, Tô Niên Niên nuốt hết chuyện hôm nay vào trong bụng, không nói gì với Trần Nguyên.
Mấy hôm sau, Trần Doãn Hoa và Sở Tố Tâm gần như đều ở lại công ty của mình, trong thời gian này chỉ về nhà một hai lần, còn lại đều vừa về đã bị thư ký gọi đi, Trần Nguyên cũng thế, cho nên cả một tuần, không ai phát hiện ra Tô Niên Niên bị nghỉ học.
Mặc dù Tô Niên Niên khổ sở, nhưng biết thời điểm này không nên già mồm, cho nên một mình ở nhà đọc sách, ôn tập, một tuần sau quay lại trường học.
Đến trường, Tô Niên Niên phát hiện lời đồn đã biến mất một cách kỳ lạ, không ai dám nói xấu cô một câu, ngay cả Doãn Sơ Hạ nhìn thấy cô cũng trốn tránh.
Cô không khỏi nghi hoặc.
Có điều rất nhanh cô bình thường lại, không ai trêu chọc cô, cô sống rất yên ổn.
Thời gian như thoi đưa, vội vàng trôi qua, cuộc thương chiến quy mô lớn nhất Dụ Thành suốt mười năm qua cuối cùng cũng kết thúc.
Trần gia liên kết với mấy công ty gia đình khác, tiến hành phản kháng Cố thị, kết quả thảm bại.
Nhưng chính trong lúc hỗn loạn này, Cố thị ốc còn không mang nổi mình ốc, phải buông tha thu mua Trần gia, Trần gia chớp được thời cơ, vội đưa ra mấy chiến lược, xoay chuyển vận mệnh công ty, cổ phiếu cũng bắt đầu dần tăng lên.
Qua cuộc chiến này, về sau Cố thị muốn chiếm đoạt sản nghiệp của Trần gia sẽ càng khó hơn. Trần gia xem như đã đánh một trận phản kích tuyệt vời.
Tới gần giáng sinh, Thánh Âm không nghỉ, cả trường vẫn lên lớp như bình thường.
Điều này khiến học sinh oán thán phàn nàn, nhưng mọi người không thể làm gì.
Đêm giáng sinh, Cố Tử Thần lái xe đến trung tâm thành phố, đi dạo trên con đường dành riêng cho người đi bộ, định chọn quà tặng cho Tô Niên Niên.
Cầm trên tay hộp quà máu hồng phấn, Cố Tử Thần ho khan mấy tiếng, cảm thấy hơi ngượng ngùng.
Có điều anh vẫn soạn tin nhắn cho Tô Niên Niên, sau một hồi viết rồi sửa rồi xóa, cuối cùng chỉ có một câu: “Ngày mai tan học lên sân thượng ở trường chờ anh.”
Tô Niên Niên nhắn lại: “Được, đã biết.”
Nhìn tin nhắn của Tô Niên Niên một lúc, Cố Tử Thần mới cất di động đi.
Tô Niên Niên đang lăn lộn trong ổ chăn như cảm ứng được, háy mũi mấy cái, hại cô cho rằng mình bị cảm, lại chui trong chăn.
Kết quả hôm sau vừa rời giường, cô thật sự bị cảm, rơi vào cùng quẫn, đành phải mặc áo len thật dày đến trường, trên đầu là mũ len Trần Nguyên cố nhét cho cô.