Mật Yêu 100%: Bảo Bối Thuộc Về Nam Thần

Chương 210: Chương 210: Nghe tiếng tuyết rơi (19)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tiết cuối cùng của buổi chiều hôm giáng sinh là tiết thể dục, đừng nói chạy bộ, ngay cả tập bài thể dục theo đài cũng không hoạt động được. Dưới ánh mắt kỳ dị của giáo viên thể dục, Tô Niên Niên đành phải đi thay quần áo.

Điện thoại đặt trong tủ quần áo không an toàn, Tô Niên Niên tiện tay đưa cho Đường Dư, Đường Dư cất kỹ cho cô vào trong túi áo.

Tháng mười hai trời âm u, tia nắng mặt trời mới ló ra, đã lập tức biến mất.

Sau khi tan học, Tô Niên Niên thu dọn sách vở, không xuống tầng như ngày thường, mà đi lên sân thượng.

Tống Dư Hi thấy vậy nghi hoặc hỏi: “Tô Niên Niên, cậu đi đâu vậy, không về nhà à?”

“À, mình có việc, cậu về trước đi, mai gặp nhé.” Cô vẫy tay với Tống Dư Hi, đi lên sân thượng.

Trên sân thượng trống trải bao la, gió lạnh không ngừng thổi, Tô Niên Niên đành tìm một góc kín gió, đội mũ lên, mắng Cố Tử Thần sao còn chưa tới.

Nhưng cô đợi mãi vẫn không thấy bóng dáng Cố Tử Thần đâu.

Không biết đã đợi bao lâu, Tô Niên Niên thật sự mất kiên nhẫn, định gọi cho Cố Tử Thần, kết quả sờ túi, trống không!

Cô vỗ đầu một cái, hỏng rồi! Điện thoại còn ở chỗ Đường Dư!

Cô thở dài, quyết định chờ thêm lát nữa, tay chống mặt tiếp tục chờ đợi.

Sắc trời dần tối, Tô Niên Niên dựa vào chiếc ghế ở góc hẻo lánh, ngủ thiếp đi.

12 tiếng trước, lớp 12A.

Tiết đầu tiên buổi chiều vừa bắt đầu, thầy dạy số học đã thông báo cho cả lớp. Cả lớp phải chọn ra ba người đi Hi Thành tham gia thi toán học, không ngoài dự đoán Cố Tử Thần phải tham gia.

Cố Tử Thần nhíu mày, nghĩ đến cuộc hẹn với Tô Niên Niên, không muốn đi lắm.

Nhưng thầy dạy số học khuyên nhủ Cố Tử Thần hồi lâu, lại thêm Hi Thành chỉ cách Dụ Thành một tiếng đường đi, thi xong trở về chắc vẫn chưa tan học.

Nghĩ vậy, Cố Tử Thần liền đồng ý, đến Hi Thành thi đấu.

----------------------------

Không biết đã ngủ bao lâu, đầu Tô Niên Niên ngả dần dần, đụng phải chân ghế, cơn đau khiến cô tỉnh lại.

“A...” Tô Niên Niên ôm đầu, quan sát xung quanh, đâu có thấy bóng dáng Cố Tử Thần đâu?

Cô có cảm giác bị leo cây, khó chịu đứng dậy, hoạt động tay chân đã tê dại.

Thời gian dài hóng gió, tay chân của cô lạnh toát, Tô Niên Niên hà hơi vào tay, quyết định không chờ cái tên Cố Tử Thần này nữa, dự đinh về nhà làm một giấc!

Khi cô đến vặn cửa sân thượng thì trợn tròn mắt! Chẳng biết cửa sân thượng đã bị khóa từ lúc nào, dù cô kéo kiểu gì cũng không mở ra được!

Tô Niên Niên ngây người, hồi lâu sau mới ý thức được có thể là bảo vệ trường trong lúc tuần tra đã khóa cửa, mà cô ở góc khuất nên không thấy cô, liền bị bỏ rơi!

Chẳng lẽ năm nay là năm mất mùa của cô à! Có cần việc gì cũng không thuận thế không!

Cô thử cầu cứu, nhưng phòng bảo vệ cách tòa nhà dạy học quá xa, lại thêm Thánh Âm không có sinh viên ở trọ, bình thường trời tối bảo vệ sẽ không đi tuần tra.

Cô tựa vào góc tường, kéo mũ xuống che kín mắt, nhưng vẫn không chống cự nổi gió lạnh thổi tới.

Cố Tử Thần khốn khiếp... đồ lừa gạt... Chắc chắn là anh ta muốn trêu mình, lừa mình ở đây chịu đói chịu lạnh, nhất định là anh ta đang ở trong nhà ấm ăn bánh ngọt huhuhu... tên cầm thú này... Tô Niên Niên cầm cục đá trên mặt đất vẽ vòng tròn nguyền rủa Cố Tử Thần, đỉnh đầu lơ lửng oán khí.

Cô bị lừa rồi, anh ta sẽ không tới đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.