Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Dưới sự tẩy não và oanh tạc của Nhu Nhu và Đậu Đậu, Tô Niên Niên đã tiếp nhận cái gọi là cảnh giới tối cao của công lược nam thần, cả đêm rối như tơ vò, sáng hôm sau trong đầu vẫn còn ong ong tiếng cười ghê rợn của Nhu Nhu.
Cả nhà ngồi quây quần ăn bữa sáng, Tô Niên Niên chưa uống xong một cốc sữa bò, Trần Doãn Hoa đã nhận điện thoại, vội vội vàng vàng lái xe đến công ty. Chưa đến hai phút, Sở Tố Tâm cũng nhận điện thoại, Tô Niên Niên nghe giọng là trợ lý công ty của mẹ, vẻ mặt Sở Tố Tâm nghiêm trọng, dặn dò trợ lý đôi câu, cũng đứng dậy cầm chìa khóa xe rời đi.
Chẳng hiểu sao, Tô Niên Niên nhìn bóng lưng mẹ mình rời đi, trong lòng có dự cảm xấu.
Trần Nguyên biết chuyện gì xảy ra, Tô Niên Niên không chú ý đến cổ phiếu và tin tức thương nghiệp, cho nên không biết tình hình thương nghiệp Dụ Thành gần đây.
Xí nghiệp Cố thị lấy bách hóa Thiên Bách Độ dẫn đầu, bắt đầu tấn công công ty con của những nhà khác, tiến hành thu mua rất nhiều công ty ở Dụ Thành.
Đối với Cố thị mà nói, đây là khuếch trương bản đồ thương nghiệp của mình, không có gì đáng trách.
Nhưng đối với những công ty bị Cố thị chiếm đoạt mà nói, tâm huyết của một hoặc mấy đời người sẽ tiêu tùng trong phút chốc.
Anh lấy di động ra, quả nhiên, tin tức hôm nay đều liên quan đến Cố thị, cổ phiếu của Cố thị cũng bắt đầu tăng vọt.
Trần Nguyên nhíu mày, Tô Niên Niên hiếu kỳ hỏi: “Anh đang xem gì ấy?”
Trần Nguyên lặng lẽ cất di động, cười miễn cưỡng: “Không có gì, vừa nhìn mấy tin tức đầu đề, mau ăn cơm đi, lát nữa còn phải đến trường.”
“Nha...” Tô Niên Niên ngoan ngoãn ăn xong cơm, đi theo Trần Nguyên ra khỏi nhà.
Bên ngoài mây đen mịt mù, thời tiết nặng nề, điềm báo mưa to sắp kéo đến.
Đúng lúc Cố Tử Thần cũng ra khỏi nhà, gật đầu chào hỏi với Trần Nguyên, sau đó nhìn về phía Tô Niên Niên.
Tô Niên Niên chỉ cần nghĩ tới chuyện hôm qua đã cảm thấy vô cùng xấu hổ, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình, sợ bị Cố Tử Thần để ý, cô giục Trần Nguyên: “Anh, chúng ta đi nhanh đi, không sẽ muộn mất.”
“Chờ chút, anh có lời muốn nói với A Thần, hôm nay chúng ta sẽ ngồi xe cậu ấy.” Nói rồi Trần Nguyên kéo tay Tô Niên Niên đi.
Oh my god! Ông trời ơi! Tô Niên Niên níu tay áo Trần Nguyên: “Đừng a, anh, chúng ta tự mình đi đi, hoặc là đi xe buýt cũng được, a...”
Con Porsche của Cố Tử Thần dừng trong sân, Trần Nguyên nhét Tô Niên Niên vào ghế sau --------------- vị trí tay lái phụ không phải vị trí an toàn nhất, anh sợ Tô Niên Niên xảy ra chuyện gì.
Anh đóng cửa lại, nhìn thẳng Cố Tử Thần.
Hai người cao ngang nhau, khuôn mặt điển trai, tạo thành một khung cảnh đẹp.
Trần Nguyên chỉ hỏi một câu: “Vẫn là anh em sao?”
Cố Tử Thần cũng hỏi: “Vẫn là anh em sao?”
Hai người nhìn nhau một lát, nở nụ cười, đập tay, nắm tay.
Dĩ nhiên rồi.
Xí nghiệp Cố thị và hai xí nghiệp Trần, Tô sớm muộn cũng phải đối mặt với một trận thương chiến, Trần Nguyên không hi vọng vì chuyện xí nghiệp gia tộc mà ảnh hưởng đến tình hữu nghị giữa hai người, Cố Tử Thần cũng thế.
Tất nhiên, tất cả những điều này, bọn họ không hi vọng Tô Niên Niên biết, dù biết cũng chỉ thêm phiền não, không thể giải quyết vấn đề.
Tô Niên Niên bị nhốt trong xe, không nghe thấy đoạn đối thoại giữa hai người.
Mãi mới chờ đến lúc hai người Cố Tử Thần ngồi vào, cô vừa nhìn thấy Cố Tử Thần, lập tức ngồi nghiêm chỉnh như bé ngoan, không dám nói gì.
Xấu hổ, thật sự quá thẹn thùng.
Đầu cô càng cúi càng thấp, hoàn toàn coi mình làm đà điểu.
Cố Tử Thần quan sát được từng cử chỉ của cô từ gương chiếu hậu, lông mày hơi nhăn lại.