Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Xuống xe, Tô Niên Niên không thèm nhìn đường, cứ đi thẳng về phía trước, không để ý dưới chân có một viên đá.
Đến khi cô có ý thức, người đã nghiêng về phía trước, may mà Cố Tử Thần nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô.
“Tô Niên Niên, em là heo à, mắt để trên đỉnh đầu?” Giọng nói khinh bỉ quen thuộc vang lên bên tai, cơ thể Tô Niên Niên căng thẳng.
Giờ đối với cô mà nói, Cố Tử Thần chính là bão cấp mười, một quả bom nguy hiểm, lúc nào cũng có thể gây sát thương.
Tô Niên Niên cảm thấy mình sắp bị chứng vọng tưởng bị hại, luôn cảm thấy Cố Tử Thần muốn làm tổn thương cô.
Cô hất tay Cố Tử Thần ra, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Cảm ơn, em đến phòng học đây...tạm biệt...”
Dáng vẻ nhu thuận như nàng dâu nhỏ khiến Trần Nguyên tức chết, vì sao cảm giác em gái nhà anh đang bị Cố Tử Thần chinh phục a!
Cố Tử Thần cảm nhận được ánh mắt của Trần Nguyên, không khỏi rùng mình: “Làm sao lại nhìn mình như vậy...”
Trần Nguyên nhìn chằm chằm Cố Tử Thần: “Đang nghĩ có nên làm anh em nữa không, cậu xem cậu vừa bắt nạt em gái mình!”
Cố Tử Thần cười khẽ, nụ cười kia đủ khiến cảnh vật xung quanh thất sắc: “Vậy cho bằng mình cũng gọi cậu là anh?”
“Cút đi, cậu nói cái gì đấy!” Trần Nguyên cười mắng một câu, rất nhanh nụ cười cứng lại.
Khoan đã, Tô Niên Niên gọi anh là anh, mà tên này cũng muốn gọi là anh, đây là tên đó muốn làm em rể của mình?
Oh my god!
Trần Nguyên yếu ớt hỏi: “Rốt cuộc cậu có ý gì...”
Cố Tử Thần vô tội chớp mắt: “Niên Niên tỏ tình với mình nha, con heo này đã thích mình như vậy, vậy mình sẽ cố mà chấp nhận, gọi cậu là anh, cậu cũng không lỗ mà.”
“Cậu nói cái gì đó! Niên Niên tỏ tình với cậu bao giờ, sao mình không biết!” Trần Nguyên gầm thét, hù dọa chim đang đậu trên cành cây.
Cố Tử Thần vuốt vuốt tai, nhếch miệng cười, đi về phía trước.
Một con heo thần tài ngốc nghếch đáng yêu muốn nhào vào người anh, sao anh có thể nhẫn tâm từ chối?
“Hay là chúng ta đánh cược, sau này Tô Niên Niên sẽ tự động nói với cậu, mình là bạn trai em ấy.” Cố Tử Thần trêu Trần Nguyên.
Trần Nguyên không ngừng mài răng, có cảm giác em gái bị lừa đi anh vẫn ngồi đếm tiền.
Cái tên Cố Tử Thần trời đánh này!
-------------------------------
Tô Niên Niên học xong, theo thông báo của ban tuyên truyền đến tập hợp trong phòng họp.
Cô sợ nhìn thấy Cố Tử Thần, ngay cả đi đường cũng hận thể nép vào tường, ngay cả Tống Dư Hi cũng cảm thấy là lạ.
Rón rén đền phòng họp, Tô Niên Niên tìm một góc nhỏ ngồi, cúi đầu thật thấp, dáng vẻ như làm chuyện xấu sợ bị phát hiện.
“Niên Niên, cuối cùng cũng tìm được cậu, cậu trốn ở đây làm gì a!” Một giọng nói trong trẻo chợt vang lên, đối với Tô Niên Niên mà nói không khác gì sấm sét giữa trời quang.
Cô từ từ ngẩng đầu, Dạ Tinh Vũ đang chớp đôi mắt to đen nhánh nhìn cô, còn phất tay với cô, nở nụ cười ngốc nghếch.
Tầm mắt của mọi người trong phòng họp bị thu hút, trong đó có cả Cố Tử Thần.
Tô Niên Niên lập tức cảm thấy mất hết mặt mũi, cũng may tố chất tâm lý của cô đủ mạnh, cố nở nụ cười, có điều nụ cười đó còn khó coi hơn cả khóc.
Lạc Gia Di không vui trừng Tô Niên Niên một cái, nói: “Trường học của chúng ta vừa lôi kéo được một khaonr tài trợ, trong đó có trang phục và thiết bị cho đội bóng rổ trong trường, ban tuyên truyền đi phân phát, tiện thể thống kê những người đã nhận quần áo.”
Cố Tử Thần lên tiếng, liếc nhìn Tô Niên Niên.
Tô Niên Niên lại một lần nữa vùi đầu xuống.