Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Dạ Tinh Vũ đầy phấn khởi nói: “Niên Niên, hai chúng ta cùng đi phát quần áo đi! Mình chỉ lôi kéo nhà tài trợ, không biết cảm giác phát quần áo!”
Tô Niên Niên nói thầm trong lòng, nhưng tôi không muốn biết a... giờ tôi chỉ muốn rời khỏi đây thôi!
Khoan đã! Đi cùng Dạ Tinh Vũ chẳng phải là có thể rời khỏi đây sao?
Cô nhanh chóng gật đầu: “Được được, hai chúng ta mau đi phát quần áo đi!”
Ánh mắt không ít người trong phòng họp nhìn về hai người trở nên tế nhị.
Ngón tay của Cố Tử Thần gõ mặt bàn, nhướng mày, vẻ mặt lạnh lùng.
Lạc Gia Di hừ một tiếng, trong lòng càng không có cảm tình gì với Tô Niên Niên.
Mà lúc này suy nghĩ của Tô Niên Niên là: đi mau đi mau, chạy đi cùng Nhị Vũ rồi tính sau!
Dạ Tinh Vũ càng thêm vui vẻ: ôi ôi, cuối cùng cũng có thể ở bên cạnh Tô Niên Niên, có cần tuyệt như thế không!
Chờ hai tên ngốc biến mất, Cố Tử Thần dừng động tác, giọng nói lạnh lùng không chút tình cảm: “Báo cáo vệ sinh tuần này giao chưa?”
Trưởng ban vệ sinh lắc đâu, sau đó toát mồ hôi: “Tôi sẽ dẫn người đi kiểm tra!”
“Kế hoạch buổi tiệc liên hoan tết nguyên đán chuẩn bị đến đâu rồi?”
A Kiệt lau mồ hôi lạnh: “Ách, để tôi sắp xếp mọi người đi viết...”
“Ban kỳ luật thống kê chuyên cần đến đâu rồi?”
Trưởng ban kỳ luật vội đứng dậy: “Thống kê thống kê, giờ thống kê luôn!”
Lạc Gia Di cắn môi, không nói gì.
Nói thật, cái danh phó hội trưởng của cô ta chỉ còn trên danh nghĩa, ở trong hội học sinh, ngay cả uy tín của Trần Nguyên cũng không bằng Cố Tử Thần.
Có thể nói, nếu như Cố Tử Thần muốn làm hội trưởng, không có ai không đồng ý.
Nhưng Cố Tử Thần không tự cao tự đại, cũng không hay ra lệnh cho người khác, hôm nay lại khác thưởng như thế, là vì sao?
Lạc Gia Di cảm thấy mình càng ngày không nhìn thấy Cố Tử Thần, khoảng cách với anh cũng xa xôi không thể với tới.
Người trong phòng họp nhận lệnh giải tán, mọi người không ngừng kêu khổ.
Ai có thể nói cho bọn họ Cố nam thần bị cái gì kích thích được không! Những tráng đinh bọn họ là vô tội a! Huhuhu cầu giải cứu a!
Đợi đám người giải tán, phòng họp trở nên yên tĩnh.
Lại một mình cô độc.
Sườn mặt Cố Tử Thần đẹp như tranh vẽ, khuôn mặt điển trai, khí chất thanh lãnh.
Anh ngồi yên thật lâu, Tống Dư Hi cũng đứng ngoài lén nhìn anh thật lâu.
Sau một hồi, Cố Tử Thần thở dài, mới phát hiền dù mình cố không để ý đến Tô Niên Niên, nhưng vẫn ăn dấm vì ban nãy cô đi với Dạ Tinh Vũ.
Vẫn sẽ quan tâm cô.
Từ nhỏ anh thường xuyên được tán dương là tự chủ hơn người, làm việc trầm ổn tỉnh táo, nhưng Tô Niên Niên là một ngoại lệ, lần lượt phá vỡ quy tắc của anh, dần hòa tan sự lạnh lùng của anh...
Anh đứng dậy, định đi đội bóng rổ tìm Tô Niên Niên.
Đẩy cửa ra, vừa khéo chạm mặt Tống Dư Hi.
“Tống Dư Hi?” Cố Tử Thần nhíu mày, dựa vào trí nhớ nhớ ra đây là bạn học cùng lớp của Tô Niên Niên, mà quan hệ với Tô Niên Niên không tệ lắm.
“Cố nam... À không, chào trưởng ban...” Tống Dư Hi lắp bắp chào anh, Cố Tử Thần khẽ gật đầu, thuận miệng hỏi: “Viết xong kế hoạch chưa?”
“Chưa, tối về em sẽ viết, em muốn tìm Tô Niên Niên, nhưng không biết bạn ấy đâu...” Tống Dư Hi nói bừa.
Câu nói này có trăm ngàn chỗ hở, vô cùng sứt sẹo, có điều Cố Tử Thần không truy cứu, mà nói: “Cô ấy cùng Dạ Tinh Vũ đến đội bóng rổ, vừa hay tôi cũng cần tìm Dạ Tinh Vũ có chút việc, cùng đi chứ?”
&