Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hạ Cường mới thật sự là người nên buồn rầu, trong trận thi đấu bóng rồ lần trước, anh ta đã bị Đường Dư áp chế rất thảm, cực kỳ không phục, vì vậy sau cuộc thi chạy marathon lần trước mới đi khiêu khích Đường Dư. Trong lúc lơ đãng đã nói xấu Tô Niên Niên, không ngờ rằng Đường Dư lại xông lên cho anh ta một quyền.
Anh ta cho rằng Đường Dư và Tô Niên Niên có một chân, lại bởi vì nghe đám nữ sinh Doãn Sơ Hạ nói mấy chuyện bát quái với anh ta, cho rằng Tô Niên Niên cũng quyến rũ lằng nhằng với Cố Tử Thần.
Không ngờ rằng, Tô Niên Niên lại là bạn gái của Cố Tử Thần!
Trên thế giới này có chuyện nào đáng sợ hơn so với chuyện trêu chọc bạn gái của Cố Tử Thần không?
Vừa nghĩ tới cuộc sống tương lai của mình, Hạ Cường không khỏi run lập cập.
Anh ta không dám gân cổ lên cãi nữa, nơm nớp lo sợ nói: “Tô Niên Niên, thật xin lỗi, vừa rồi đều là do tôi không tốt, tôi thật tâm thật ý nói xin lỗi với cậu. Nếu cậu giận, cậu cứ đánh tôi là được rồi, dù sao tôi cũng là người da dầy thịt thô cũng không đánh lại đâu.”
Tô Niên Niên nổi đầy vạch đen trên trán, đến bó cánh với người này! Cô còn ngại đánh anh ta bị đau tay nữa đấy!
Cố Tử Thần lạnh lùng quét mắt nhìn xung quanh một vòng: “Trở về tập trung huấn luyện, hôm nay chạy thêm chạy mười vòng nữa.”
Cả sân tập chợt vang lên tiếng kêu gào thảm thiết, nhưng Cố Tử Thần là người có uy tín cực kỳ cao ở trong đội bóng rổ, mọi người đều nghe lời anh từ trong thâm tâm, gào thét xong cũng ngoan ngoãn đi huấn luyện.
Dĩ nhiên, một câu chuyện bát quái hót hòn họt cũng truyền ra từ miệng của đám đàn ông chỗ này.
Đó chính là Cố nam thần giáo thảo của trường trung học phổ thông Thánh Âm được hàng ngàn hàng vạn thiếu nữ truy đuổi, đã có bạn gái rồi!
Tô Niên Niên ngây người tại chỗ, còn nắm chặt đồng phục bóng rổ ở trong tay.
Cố Tử Thần nhìn thấy biểu tình ngây ngốc này của cô không khỏi tức cười, anh tiến lên trước, đưa tay ra xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Mặt cô hơi bụ bẫm, sờ lên rất có cảm xúc, mềm nhũn mịn màng.
Tô Niên Niên đã hoàn toàn ngu rồi, cô để mặc cho tay của Cố Tử Thần sờ mó trên mặt mình, bị anh nhéo vào má.
“Có thấy đau hay không?” Cố Tử Thần thấp giọng hỏi.
“Á?” Tô Niên Niên mê mang ngẩng đầu lên, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, trong đôi mắt trong như nước hồ thu đầy mờ mịt.
Bộ óc chậm lụt khẽ chuyển động, tiếng ken két ken két vang lên nửa ngày, Tô Niên Niên mới bừng tỉnh hiểu ra, là bởi vì vừa rồi mình nhéo mặt mình xem có đau hay không để chắc chắn những lời Cố Tử Thần vừa mới nói là sự thật, Cố Tử Thần cho rằng cô bóp đau mặt mình?
Trong nháy mắt, Tô Niên Niên như được ban phước cho tâm hồn, lui về phía sau hai bước giống như thỏ nhỏ bị kinh động, nói: “Cố Tử Thần, tại sao vừa rồi anh nói em là bạn gái của anh, á... anh làm gì vậy ... này... á...”
Cô còn muốn nói thêm gì đó, miệng đã bị Cố Tử Thần che kín, anh vòng cánh tay dài qua vai cô, trong ánh mắt hâm mộ ghen tị của đám học sinh xung quanh, kéo cô rời khỏi sân huấn luyện bóng rổ.
Dưới ánh mắt của người bên ngoài, hai người thật sự rất thân mật.
Dạ Tinh Vũ chán nản thở dài, cậu ta không ngờ rằng thì ra Tô Niên Niên và Cố Tử Thần đang yêu nhau. Nhìn dáng vẻ mất mát của cậu giống như con chó lớn, lặng lẽ đứng ở trong góc vẽ vòng vòng một mình.
Tống Dư Hi kinh ngạc đứng yên tại chỗ, chẳng biết từ lúc nào, cô ta đã sớm giàn dụa nước mắt.
Cô ta cho rằng, ít nhiều gì Cố Tử Thần cũng có hảo cảm với cô ta, thế nhưng không ngờ rằng, người Cố Tử Thần thích, căn bản cũng không phải là cô ta.
Người anh luôn tâm tâm niệm niệm, thích, quan tâm, muốn bảo vệ, vẫn luôn là Tô Niên Niên.
Tô Niên Niên bị người nào đó dùng sức mạnh kéo lên sân thượng, nhìn bốn phía không người, Cố Tử Thần mới buông cô ra, lười biếng tựa vào trên ghế gỗ nghỉ ngơi.
“Cố Tử Thần, vừa rồi anh nói loạn gì vậy! Mọi người sẽ hiểu lầm đấy, trêu cợt người ta như vậy rất thú vị sao!” Tô Niên Niên tức giận đến nỗi phồng mang trợn má, Cố Tử Thần híp mắt nhìn về phía cô, nhàn nhạt nói: “Tô Niên Niên, nếu em cũng biết đây là trò đùa, vậy sao em cho rằng vừa rồi anh nói là thật?”