Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ngay cả con chó trên đất hình như cũng không hài lòng với những cái tên này, tội nghiệp ai oán kêu hai tiếng.
Tô Niên Niên suy nghĩ hồi lâu, mới nói: “Mèo nhà tôi tên Bao Bao, hay là chó nhà anh tên Viên Viên đi?”
Đúng là đồ tham ăn có khác, Cố Tử Thần oán thầm trong lòng.
“Không đúng, chó nhà anh là đực hay cái, gọi Viên Viên liệu có đáng yêu quá không?” Tô Niên Niên tự nói, vươn tay muốn nhìn giới tính của con chó.
Cố Tử Thần nhanh tay lẹ mắt, ngăn tay cô lại, nhíu mày.
“Tô Niên Niên, cô không thể cẩn trọng chút sao? Nào có ai như cô...” Anh mới nói được nửa câu dừng lại, sắc mặt Tô Niên Niên đỏ lên, mạnh miệng nói: “Chẳng phải chỉ nhìn chút thôi sao, Bao Bao nhà tôi tôi cũng nhìn qua rồi!”
Cố Tử Thần nheo mắt phượng, trong mắt lóe lên tia sáng nguy hiểm, không nói gì chăm chú nhìn Tô Niên Niên.
Tô Niên Niên bị anh nhìn mà đáy lòng chột dạ, mà thảo luận vấn đề này với một chàng trai quả thực rất lúng túng, đành ngượng ngùng gãi đầu, vờ như xem tivi.
Giọng nam hùng hậu từ trong tivi truyền ra: “...Bách hóa Thiên Bách Độ của Cố Ngôn Chuẩn đã tạo ra một kỳ tích mới trong giới thương nghiệp, ngạch tiêu thụ quý ba tăng 48%, tỉ lệ tăng trưởng đạt 200%, có thể xưng là thần thoại giới kinh tế...”
Thiên Bách Độ? Đây chẳng phải công ty con của Cố thị sao, cũng chính là công ty của cha Cố Tử Thần.
Cố Tử Thần lạnh nhạt liếc nhìn tivi, dường như không hề quan tâm, thậm chí còn nhẹ nhàng giải thích với Tô Niên Niên: “Là đực.”
“A?’ Tô Niên Niên lơ ngơ, hồi lâu mới ‘à’ một tiếng, biết là anh nói chó con.
“Vậy gọi là Đại Viên đi, cái tên rất uy vũ hùng tráng khí thế phi phàm!” Vẻ mặt Tô Niên Niên đầy đắc ý, tràn ngập chờ mong nhìn Cố Tử Thần.
Cố Tử Thần không khinh bỉ như lúc trước nữa, mà tính tình cực tốt gật đầu: “Ừm, Đại Viên, Đại Viên...” Anh vươn tay xoa đầu Đại Viên, thì thầm gọi tên nó.
Ở khoảng cách gần như thế, Tô Niên Niên rõ ràng cảm nhận được trên người Cố Tử Thần toát ra sự cô đơn.
Bầu không khí lập tức thay đổi, Tô Niên Niên không rõ vì sao một thiếu niên phong thái tuấn lãng như thế, lại trở nên lạnh lùng như vậy, đáng thương như vậy.
Cô cũng có chút khổ sở theo.
Nhất thời không nói gì.
Hai người một chó, cứ lẳng lặng như thế, cuối cùng vẫn là Tô Niên Niên không nhịn được, mở miệng hỏi: “Sao anh không ở cùng cha mẹ anh, dù có tiền tùy hứng, một mình ở biệt thự, không cảm thấy cô đơn sao?”
Cô vẫn nhớ khi còn bé, khi đó sự nghiệp của cha vừa mới khởi sắc, một nhà ba người chen chúc sống trong một căn nhà rất nhỏ, cuộc sống cũng khổ hơn bây giờ. Nhưng Tô Niên Niên vẫn cảm thấy, đó là quãng thời gian hạnh phúc nhất trong đời cô.
“Cô đơn?” Giọng nói lành lạnh lặp lại hai chữ này, ánh mắt Cố Tử Thần trở nên mơ hồ: “Có lẽ có...”
Ban đầu thấy hơi sợ, nhưng thời gian dài, dần dần, cũng thành quen.
Tô Niên Niên nghĩ ngợi, cho rằng anh là đại thiếu gia đang trong kỳ phản nghịch bỏ nhà trốn đi, tận tình khuyên nhủ: “Cố Tử Thần, mặc dù con người anh hơi đáng ghét, nhưng cha mẹ anh nhất định là người yêu anh nhất, đôi lúc đừng quá bướng bỉnh, cúi đầu nhận sai với người nhà chẳng phải tốt hơn sao? Người nhà dù thế nào cũng là người nhà mà.”