Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tô Niên Niên rơi vào thời kỳ nôn nóng nhất trong suốt 17 năm qua.
Cô còn cố ý lên mạng tra tình trạng của mình, bực bội, lo nghĩ, lo được lo mất, cảm xúc không ổn định là bệnh gì?
Trên laptop nhảy ra một hàng chữ ------------
Biểu hiện của phụ nữ thời kỳ mãn kinh từ 40-60 tuổi...
Tô Niên Niên bực bội gập máy tính lại.
Ôm Bao Bao chơi một lúc, tâm tình Tô Niên Niên lại ỉu xìu, trong đầu không ngừng nghĩ đến dáng vẻ của Cố Tử Thần.
Dáng vẻ lạnh lùng của anh, dáng vẻ khinh bỉ của anh, dáng vẻ anh trêu chọc người khác... từng chút từng chút, từng bước xâm chiến thần kinh của cô.
“A, phiền muốn chết!” Tô Niên Niên đá ổ của Bao Bao một phát, rước lấy tiếng kêu ‘meo~’ thị uy của nó, còn duỗi ra móng vuốt bép múp míp gãi gãi cánh tay Tô Niên Niên.
“Ngay cả mày cũng đối nghịch với tao!” Tô Niên Niên kêu rên một tiếng, đặt con mèo thành tinh này xuống, nằm sấp trên giường, tinh thần chán nản.
Thế giới này thật đáng ghét, không chỉ có tên quỷ sứ Cố Tử Thần đáng ghét, ngay cả Bao Bao con trai cô cũng ghét cô sao? Cuộc đời đã gian nan như thế, còn có ai có thể cứu vớt cô khỏi đau khổ?
Tô Niên Niên bắt đầu não bổ tưởng tượng cuộc sống đáng thương thê thảm của mình, càng nghĩ càng khổ sở, buồn bực chôn đầu vào gối lẩm bẩm.
Trần Nguyên từ ngoài về, thấy cửa phòng cô không khóa bèn mở ra, không ngờ lại thấy em gái nhà mình đang đau khổ.
“Niên Niên, em bị sao vậy!” Trần Nguyên nhanh chân chạy lên trước, sợ Tô Niên Niên khó thở trong gối, lập tức giành lấy cái gối khỏi tay cô.
Tô Niên Niên uể oải nói: “Em không sao... Anh, sao anh lại cướp gối của em.”
“Nha đầu này! Rốt cuộc bị làm sao vậy, mấy ngày nay cảm xúc kém thế?” Trần Nguyên đau lòng hỏi cô, không muốn nói ra đáp án trong lòng.
Tô Niên Niên ngồi dậy, buồn bã nói: “Hình như thời kỳ mãn kinh của em đến.”
Trần Nguyên không nhịn được cười: “Cô nương ngốc... đúng rồi, Cố Tử Thần đã mang con chó kia về, chắc là muốn tự mình nuôi, ban nãy anh đến nhà cậu ta, cậu ta đang nghiên cứu xem nên đặt tên gì cho con chó, em có muốn đi xem không?”
Tô Niên Niên thành công dời đi lực chú ý, tạm thời quên đi ban nãy bản thân mình còn phiền chết đi sống lại vì Cố Tử Thần, nhảy xuống giường chạy đến nhà Cố Tử Thần.
Trần Nguyên nhặt dép lê của cô lên, bất đắc dĩ nói: “Niên Niên, trước tiên hãy đi giày vào đã....”
------------------
Tô Niên Niên mở cửa nhà Cố gia, bên trong yên tĩnh, chỉ có tiếng tivi đang phát ra âm thanh.
Cô chân trần đi vào, trong phòng khách không có một ai, chú chó nhìn thấy lúc tan học đang ngoan ngoãn nằm trên tấm thảm trước chiếc ghế sô pha, vết thương trên người đã được xử lý ổn thỏa, tẩy rửa sạch sẽ, lúc này đang liếc mắt nhìn Tô Niên Niên, rồi nhắm mắt lại, trầm thấp kêu hai tiếng.
Tô Niên Niên ngồi bên cạnh nó, xoa đầu nó, con chó này chỉ thuộc giống bình thường, bộ lông màu vàng đất, nhưng tính tình rất ngoan ngoãn. Nó hưởng thụ lòng bàn tay Tô Niên Niên xoa xoa, còn lè lưỡi liếm tay cô.
“Tô Niên Niên, cô có biết cô đang tự tiện xông vào nhà người khác không?” Giọng nói lạnh lẽo của Cố Tử Thần vang lên, Tô Niên Niên xoay người, chắc là anh vừa tắm rửa xong, mặc áo phông quần dài đơn giản sạch sẽ, tóc đen còn ẩm ướt, càng làm nổi bật khuôn mặt như tranh vẽ.
“Tôi có gõ của mà, là anh không nghe thấy nha.” Tô Niên Niên hơi chột dạ nói.
Cố Tử Thần từ chối cho ý kiến nhíu mày.
“Anh tôi nói anh muốn đặt tên cho chó con à, tên gì mới hay đây? A Hoàng? Vượng Vượng? Tiểu Phúc Quý?”
Nghe thấy mấy cái tên thô tục này, khóe miệng Cố Tử Thần giật giật: “Cô có thể bớt thô hơn không?”