Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Đơn giản là Đường Dư đánh Hạ Cường, Hạ gia dùng quyền riêng của mình xử phạt Đường Dư.
Cô tức giận ném sách qua bên cạnh, Chúc Thành cười khổ thở dài, cũng không nói gì.
Tô Niên Niên đè nén tâm tình của mình học hết một ngày, sau khi tan học cô gọi điện thoại cho Trần Nguyên bảo anh ấy đi trước, còn mình thì đón xe đi đến nhà Đường Dư bằng vào trí nhớ mơ hồ của mình.
Trong ấn tượng của cô, chỉ có hồi trung học cơ sở cô đến đây cùng với Nhu Nhu và Đậu Đậu, cô đánh giá kiến trúc xung quanh, là khu dân cư rất cũ kỹ, có lẽ hai năm nữa sẽ phải dỡ bỏ dời đi chỗ khác. Trong ngõ hẻm nhấp nhô, mấy ổ voi ổ gà đọng nước mưa, đầy đất bùn lầy.
Tô Niên Niên gọi điện thoại cho Đường Dư, lúc nghe thấy cô nói cô đang ở gần nhà mình, Đường Dư hơi sửng sốt, sau đó nhanh chóng xuống đón cô.
Hai phút sau, Tô Niên Niên đứng ở trong nhà Đường Dư.
Nhà Đường Dư trống rỗng, không có ai cả.
Tô Niên Niên chỉ biết chút ít gia cảnh của Đường Dư, hình như là cha cậu ấy đã bị bệnh qua đời khi cậu ấy còn nhỏ, mẹ thì chạy theo người đàn ông có tiền.
Nhưng mà Tô Niên Niên chỉ nghe những tin đồn này từ miệng những học sinh khác trong trường, cô cũng không biết thực hư chuyện này thế nào, hơn nữa một phần vì sợ đâm vào vết sẹo của Đường Dư, nên cô cũng không mở miệng ra hỏi.
Đường Dư mặc bộ đồ thể thao rộng thùng thình, dáng vẻ ngồi trên ghế salon giống như chú chó to.
Tô Niên Niên nhìn cậu ấy: “Cậu bị thương ở chỗ nào? Có bị làm sao không? Đã đi gặp bác sỹ chưa.”
Đường Dư vốn còn muốn che giấu, Tô Niên Niên trừng mắt nhìn cậu ấy: “Không cần phải lừa gạt mình nữa, mình biết tất cả rồi.”
Thấy vậy, Đường Dư chỉ chỉ vào cánh tay của mình: “ Cánh tay hơi đau.”
“Còn chỗ nào nữa không?” Tô Niên Niên tiếp tục hỏi.
Ở trước mặt Tô Niên Niên, Đường Dư không bao giờ thiếu kiên nhẫn, cậu ấy ngoan ngoãn chỉ chỉ vào mấy vết thương trên người mình, Tô Niên Niên nhìn xong mà nghiến răng nghiến lợi chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Cậu có ngu hay không, sao để cho người ta đánh mình, cậu làm gì mà không đánh lại!”
Đường Dư gật đầu: “Mình có đánh.”
“Vậy tại sao trư ca nói Hạ Cường chỉ bị chảy máu mũi?”
Lần này đổi lại là Đường Dư lúng túng, cậu ấy do dự một lúc mới nói: “Hình như là mình đấm gãy sống mũi của cậu ta...”
Tô Niên Niên: “...”
Cô còn tưởng rằng Đường Dư sẽ chịu thua thiệt chứ, không ngờ rằng Đường Dư ra tay còn rất ác độc...
Chỉ là từ trước đến giờ Tô Niên Niên không quan tâm đến đối phương có bị làm sao không, chỉ cần Đường Dư không ăn thua thiệt, trong lòng cô sẽ thăng bằng lại.
“Vậy tại sao các cậu lại đánh nhau, không phải năm đó cậu đã hứa sẽ không tùy tiện đánh nhau nữa sao!” Tô Niên Niên ép hỏi, Đường Dư vẫn luôn giữ im lặng.
Một lát sau, cậu ấy mới nói: “Tô Niên Niên, đều là do mình không tốt, đều là do mình không đúng, sau này mình nhất định sẽ không đánh nhau nữa.”
Tô Niên Niên sắp buồn rầu đến chết rồi, cô cũng không tin là Đường Dư sẽ vô duyên vô cớ đánh người, chắc chắn là bên trong có ẩn tình gì đó.
“Cậu nói cho mình biết là đã xảy ra chuyện gì đi, không thể cứ bỏ qua thế này được.” Tô Niên Niên buồn rầu nói.
“Chỉ là máu nóng bốc lên đầu rồi đánh nhau thôi, không có gì đâu, vừa vặn mình có thể ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, không còn sớm nữa, để mình đưa cậu trở về.”
Một câu nói làm Tô Niên Niên nghẹn họng trân trối, cô chỉ có thể bi phẫn trợn mắt nhìn Đường Dư: “Mình tự trở về được, cậu nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
Vừa rồi cô đã chăm chú nhìn Đường Dư, trên người Đường Dư cũng chỉ có mấy vết thương nhẹ, với thể trạng và sức khỏe của cậu ấy, không cần mấy ngày sẽ lại sinh long hoạt hổ.
Cái cô muốn biết là, nguyên nhân Đường Dư và Hạ Cường đánh nhau.
——
Nói là không để cho Đường Dư đưa về, thế nhưng Đường Dư vẫn đưa cô về đến tận cửa, trước khi đi, còn dặn dò cô tự chăm sóc cho mình thật tốt, làm Tô Niên Niên cảm thấy như mình mới là người bị thương vậy.
Tô Niên Niên buồn rầu không vui đi vào nhà, trong lúc mơ hồ, cô cảm thấy như có một ánh mắt lạnh lẽo đang chăm chú nhìn mình.