Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đám người trầm mặc, cũng chính từ ngày đó, người của Thần Giang đều biết, cô gái tên Tô Niên Niên không thể trêu vào.
Đó là lần đầu tiên Đường Dư đánh nhau vì Tô Niên Niên, cậu chỉ cảm thấy trong ngực tràn đầy cảm xúc bất mãn, cảm giác hoàn toàn khác biệt khi đánh nhau với kẻ xấu.
Giống như là cuối cùng cũng có người mình muốn bảo vệ, cam tâm tình nguyện đánh nhau vì cô ấy.
Thời gian càng ngày càng trôi, chớp mắt đến năm lớp 10, Đường Dư đã dần dần hiểu rõ, mình thích Tô Niên Niên.
Cho nên cậu đối với Tô Niên Niên càng ngày càng tốt, Nhu Nhu và Đậu Đậu thường xuyên cười đùa cậu, cậu cũng không để ý.
Có một khoảng thời gian, một nhóm bốn người bọn họ làm báo cáo thực tiễn xã hội, cùng đi viện dưỡng lão làm tình nguyện viên, thi cuối kì có thể được cộng thêm điểm.
Viện dưỡng lão cách nhà Đường Dư rất gần, thế là bốn người hẹn gặp mặt tại nhà Đường Dư.
Đó là lần đầu tiên Tô Niên Niên đến nhà Đường Dư, cũng là lần đầu tiên thấy Đường Dư đánh nhau.
Ba người đi trong một con ngõ nhỏ, xa xa thấy một đám nam sinh tập hợp một chỗ, hình như là phát sinh mâu thuẫn gì đó, mười người nam sinh bắt đầu xông vào đánh.
Trong đám người, khiến người ta chú ý nhất chính là Đường Dư.
Cậu ra tay cực nhanh, gương mặt tuấn tú căng ra, như sát thần không ai dám cản.
Từ nhỏ Đường Dư đã lớn lên từ trong đánh nhau, chẳng bao lâu, đã nhẹ nhàng giải quyết xong.
Những người bị đánh như tàn binh bại tướng, đỡ nhau đứng dậy.
Bên này đàn em của Đường Dư đưa cho Đường Dư một điếu thuốc, chân chó đốt lửa cho cậu, đang chuẩn bị vuốt mông ngựa, lại phát hiện bàn tay lấy thuốc lá của lão đại run lên một cái, trực tiếp ném thuốc lá đi.
Đường Dư thấy được Tô Niên Niên cách đó không xa sững sờ tại chỗ.
Cậu phất phất tay, để người bên cạnh giải tán, sau đó đó đi về phía ba người Tô Niên Niên.
Tô Niên Niên theo bản năng lui về phía sau một bước, động tác này khiến lòng Đường Dư trùng xuống.
Cậu biết, Tô Niên Niên đang sợ hãi.
“Tô Niên Niên, là tớ.” Đường Dư rầu rĩ, không biết nên mở miệng thế nào.
Nhu Nhu và Đậu Đậu thấy thế, tự động bỏ chạy: “Hai người trò chuyện đi nha, chúng tớ đi mua chút đồ ăn vặt.”
Đường Dư và Tô Niên Niên ngồi trên bậc thang của một nhà, bên cạnh vây quanh bởi một hàng rào nhỏ, bên trong vừa vặn có hoa sơn chi nở trắng ngát.
Giữa hai người giống như có một khoảng cách vô hình, Tô Niên Niên một mực không nói chuyện, Đường Dư cũng trầm mặc, hai người không biết ngồi bao lâu, Tô Niên Niên nhìn cậu, nói: “Về sau cậu đừng đánh nhau nữa được không?”
Đường Dư ngơ ngác nhìn cô, một hồi lâu sau mới gật đầu: “Được.”
Một chữ vô cùng đơn giản, lại chính là lời hứa hẹn của cậu với Tô Niên Niên.
Về sau, Đường Dư không còn đánh nhau nữa, quy củ, ngoan ngoãn giống như học sinh không tranh quyền thế.
Không ai biết, cậu đã từng có một thời tuổi trẻ sóng gió, tàn nhẫn quyết tuyệt.
Nhưng thế sự khó mà đoán trước được, lời hứa hẹn này, Đường Dư vẫn không tuân thủ được.
Lên lớp 10, hai người đều thuận lợi tiến vào cao trung Thần Giang, thân thể Đường Dư trên các phương diện đều tốt, được tuyển vào đội bóng rổ của trường, không lâu sau, trực tiếp được cử vào đội bóng rổ của thành phố, đội bóng rổ của tỉnh, đường đi vô cùng thuận lợi bằng phẳng, thành tích của cậu càng ngày càng tốt, thậm chí huấn luyện viên còn nói, nếu như cậu cố gắng một chút, cũng có thể tiến vào đội tuyển quốc gia.
Đó là ước mơ của không ít người, nhưng cũng là Đường Dư tự mình đánh mất.
Tô Niên Niên chỉ biết ngày đó, Đường Dư không có đi huấn luyện, lúc cô hỏi nguyên nhân, Đường Dư chỉ nói là: “Không có gì, chỉ là mình không muốn đi, cảm thấy tốn thời gian.”
Khi đó Tô Niên Niên đơn giản không thể nào hiểu được, nhưng cô không biết, tất cả đều bởi vì cô.