Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lúc ấy Tô Niên Niên đang hào hứng, còn nhất định phải nuôi như Đường Dư, chọc mấy cái lỗ trên hộp bút, trải chút bọt biển và bông lên, rồi đặt lên mấy cái lá dâu non, tạo thành ổ cho bé tằm.
Nhưng từ bước đầu tiên Tô Niên Niên đã gặp khó khăn, cô đặt trứng tằm vào trong bông, dùng tay áo che đến giữa trưa, vẫn không thấy tằm chui ra.
Đường Dư đã ra mười mấy con, đặt lên lá dâu, nhìn như từng con kiến nhỏ màu đen.
Tô Niên Niên nhìn mà hâm mộ không thôi, đảo mắt, nhân lúc Đường Dư đang thất thần, cướp hộp bút nuôi tằm của Đường Dư.
“Cậu làm gì vậy?” Đường Dư liếc nhìn cô một cái.
Tô Niên Niên lý lẽ hùng hồn nói: “Cái này là của mình, ầy, cái này mới là của cậu.” Nói xong đưa hộp bút của mình cho Đường Dư.
Đường Dư dở khóc dở cười: “Cậu là nữ thổ phỉ sao, ngay cả đồ của mình cũng chiếm, chẳng phải chỉ là không nở ra thôi sao, cùng lắm mình giúp cậu làm nở.”
“Không thèm đâu, hừ!” Tô Niên Niên như đồ mê tiền, ôm chặt bảo vệ hộp bút.
Đường Dư bó tay, đành phải đổi với cô.
Bé tằm càng nuôi càng lớn, nhưng Đường Dư luôn nuôi tốt hơn Tô Niên Niên, lần nào Tô Niên Niên cũng đòi đổi hộp bút với cậu, không cho đổi thì cướp, lần nào Đường Dư cũng để cô lấy được.
Tằm càng ngày càng béo, sắp nhả tơ, có một buổi tối, Tô Niên Niên để quên hộp bút trong lớp học, hôm sau đến nhìn, hộp bút rơi trên đất, không biết bị ai đạp một phát, tằm bên trong chết hết, thi thể cứng lại.
Tô Niên Niên khóc òa lên, khiến Đường Dư luống cuống tay chân.
Cậu quen Tô Niên Niên bao năm như vậy, biết cô không phải dạng người thích khóc, giờ khóc thương tâm như vậy, nhất định là rất khó chịu.
Đường Dư vụng về an ủi Tô Niên Niên: “Được rồi, đừng khóc... không sao, mình đưa của mình cho cậu nuôi được không? Tô Niên Niên... nghe lời, đừng khóc nha...”
Tô Niên Niên càng khóc càng thương tâm, cũng không cần tằm của Đường Dư, về chỗ ngồi nhỏ giọng nức nở.
Khi đó hai người Nhu Nhu và Đậu Đậu có quan hệ rất tốt với Tô Niên Niên, hai người thay nhau dỗ cô, Tô Niên Niên không để ý tới ai, chỉ một mình sụt sùi cái mũi, bờ vai run lên, Đường Dư nhìn mà cả trái tim co thắt lại.
Nghỉ giữa giờ, cậu đi nhà vệ sinh, mấy nam sinh cùng lớp đang thảo luận về Tô Niên Niên: “Ôi, lớp tớ có Tô Niên Niên thật dễ khóc, khóc suốt hai tiết, có cần thương tâm vậy không.”
“Đúng vậy, có điều mỹ nhân chính là mỹ nhân, khóc cũng đẹp như thế, ha ha ha ha!”
“F*ck, các cậu thật không trong sáng, đây là các cậu muốn yêu sớm hả!”
“Cút, cậu đừng có nói cậu mơ tưởng cậu ấy làm bạn gái cậu nhé...”
“Ha ha ha...” mấy nam sinh ăn ý nở nụ cười.
Trong phòng đằng sau truyền đến một giọng nói: “Ha ha, hôm qua chính tớ giẫm lên hộp bút của cậu ta, ai bảo cậu ta không làm bạn gái tớ!”
Đường Dư biết nam sinh này, đã từng viết thư tình cho Tô Niên Niên, bị Tô Niên Niên ném vào thùng rác.
Cậu rửa sạch tay trên bồn rửa tay, lạnh lùng quay người, đạp một phát vào cửa phòng kia!
“F*ck, Đường Dư cậu làm cái gì vậy!” Nam sinh đang ngồi trên bồn cầu giật nảy mình, quần còn chưa kịp kéo lên, nắm đấm Đường Dư đã vung tới.
Trong nhà vệ sinh ầm ĩ, nhưng không ai dám ngăn cản.
Nam sinh kia bị Đường Dư đánh một trận, trước khi đi, Đường Dư nói: “Về sau đừng để tôi nhìn thấy ai bắt nạt Tô Niên Niên, nếu không tôi cam đoan hậu quả còn thê thảm hơn cậu ta!”