Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mãi đến rất lâu sau đó, Đường Dư mới hiểu được, chính cái nhìn đó, khiến cả đời cậu khó vượt qua kiếp nạn trong lòng.
Tiết cuối cùng của ngày khai giảng đầu tiên là họp lớp, chủ nhiệm lớp sắp xếp chỗ ngồi cho mọi người, chủ nhiệm lớp không phải loại người cổ hủ cứng nhắc, không tách nam nữ riêng, mà một nam một nữ ngồi cùng bàn.
Cách phân chia dựa theo danh sách, vừa khéo tên của Đường Dư và Tô Niên Niên ở cạnh nhau, thế là thuận lý thành chương ngồi cùng nhau, nhưng vẫn là hàng cuối cùng.
Ban đầu, Đường Dư vẫn ôm tâm tư trêu chọc Tô Niên Niên, hôm sau, cậu như một đứa nhóc dùng thủ đoạn ngây thơ thả một con sâu róm vào hộp bút của Tô Niên Niên.
Cậu ngồi yên tại chỗ, vẻ mặt cao quý lãnh diễm, trên thực tế đang chờ mong phản ứng của Tô Niên Niên.
Tiếng chuông reo, Tô Niên Niên là người cuối cùng xông vào, tóc rồi bù, dáng vẻ ngủ không đủ giấc.
Chẳng biết tại sao, Đường Dư nhìn thấy khuôn mặt đó của cô thì có chút không nỡ, đang định nhân lúc cô không chú ý lấy con sâu róm ra, không ngờ Tô Niên Niên đã lấy hộp bút ra từ trong ngăn kéo.
Đường Dư nín thở, nhưng chờ hồi lâu, không thấy Tô Niên Niên hét lên, ngược lại bị cô chọt khuỷu tay, ngay sau đó nghe thấy giọng nói ngạc nhiên của cô: “Đường Dư, cậu nhìn này, trong hộp bút của mình có một con sâu, thật mập!”
Đường Dư: “...”
Cậu trợn mắt há mồm nhìn Tô Niên Niên, vẻ mặt Tô Niên Niên đầy hưng phấn cầm bút chọc con sâu kia, không sợ hãi chút nào.
Nhất định là có gì đó sai sai... trong lòng Đường Dư kiểm điểm hành động thất bại lần này.
Trong tính cách của Đường Dư có sự ngoan cố, quyết định một chuyện gì thì nhất định phải kiên trì, hôm sau, cậu đổi sang một con sâu to hơn đáng sợ hơn, lại cao ngạo chờ nghe tiếng thét chói tai của Tô Niên Niên, ừm, tối nhất là có thể dọa khóc cô.
Nhưng mà...
“Đường Dư, wow, con côn trùng này thật uy phong nha, mình muốn đặt tên cho nó là Đấu Chiến Thắng Phật, cậu cảm thấy thế nào?”
Đường Dư im lặng.
Hôm sau.
“A, con này còn có bảy màu, thật đẹp a, liệu có bị phai màu không, cậu có nước không, để mình làm thí nghiệm!”
“...”
Đường Dư cảm thấy bất lực sâu sắc, tại sao trên thế giới lại có cô gái kỳ quặc như vậy, hoàn toàn không giống bình thường a!
Mãi đến một hôm nào đó, Tô Niên Niên thần thần bí bí kéo tay áo cậu, sau đó thả một con sâu mập màu xanh vào tay Đường Dư, nhấn mạnh nói: “Đường Dư, có phải cậu thích côn trùng không, đây là buổi sáng tớ leo lên cây nhà mình để bắt, tặng cho cậu, cậu không cần cảm ơn mình, thích thì cứ nghiên cứu đi, Darwin cũng do cảm thấy hứng thú với côn trùng mới viết ra cuốn ‘côn trùng luận’ đấy!”
Lời nói vô cùng chân thành, khiến Đường Dư không thể phản bác.
Đây không phải dự tính ban đầu của cậu a, lại nói Tô Niên Niên, cậu có thể sợ hãi một lần được không!
Cậu đỡ trán, im lặng nhận lấy con sâu kia, thả vào hộp bút của mình.
Mùa xuân năm thứ hai, hai người vẫn ngồi cùng bàn, Đường Dư lấy trứng tằm từ bạn, Tô Niên Niên vừa nhìn thấy hai mắt tỏa sáng: “Đây là gì vậy?”
“A, đây là trứng tằm, gặp thời tiết ấm áp sẽ nở ra tằm con, sau đó nuôi đến khi trưởng thành, cuối cùng sẽ nhả tơ, còn có thể biến thành bươm bướm.” Đường Dư trả lời, ngồi cạnh nhau lâu như vậy, thái độ của cậu với Tô Niên Niên đã tốt lên rất nhiều, cũng nói nhiều nhất trước mặt Tô Niên Niên.