Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Nửa đêm, trời bắt đầu mưa, mưa thu tí tách rơi, mang theo cái lạnh, Đường Dư lật tới lộn lui ở trên giường rất lâu, vẫn luôn không ngủ được.
Mấy vết thương trên người hơi nhức, vết thương cũ ở khớp xương trước kia cũng mơ hồ đau nhức, cậu ấy dứt khoát đứng dậy, rót cho mình ly nước, uống một hơi cạn sạch.
Trở lại mép giường, Đường Dư đưa tay cào nhẹ ở trên tường, để lại một dấu móng tay nhàn nhạt.
Không biết đã tạo thành thói quen từ khi nào, mỗi lần nghĩ tới Tô Niên Niên, cậu ta sẽ dùng móng tay quẹt vào trên tường.
Cho tới bây giờ, trên mặt tường đã có rất nhiều vết xước nông sâu không đồng nhất.
Nhìn thấy mà giật mình.
Bắt đầu thích từ khi nào? Thật ra thì chính Đường Dư cũng nhớ không rõ lắm.
Trong nơi sâu nhất của trí nhớ, chỉ có cảnh tượng lần đầu gặp Tô Niên Niên, khắc cốt minh tâm.
Một năm đó, ngày tựu trường của trường trung học cơ sở Thần Giang, Đường Dư tới lớp đầu tiên.
Cậu ấy đến từ rất sớm, nhưng lại ngồi ở bàn học cuối cùng.
Tiếng chuông báo hiệu giờ học vang lên, chủ nhiệm lớp đi vào nói dài dòng nửa ngày, Tô Niên Niên mới lững thững tới chậm, đứng ở cửa phòng học lí nhí nói “Báo cáo.”
Chủ nhiệm lớp tức giận hỏi: “Hôm nay là ngày đầu tiên đi học, tại sao em lại đến muộn thế này!”
Tô Niên Niên lúng túng mỉm cười: “Kẹt... Kẹt xe... Thầy ơi em sai rồi, sau này em nhất định sẽ sửa lại, học tập cho giỏi, ngày ngày đều tiến lên, tuyệt đối sẽ không đến muộn nữa!” Vừa nói vừa giấu túi bánh bao đang cầm trong tay ra đằng sau, động tác nhỏ xíu này không thoát khỏi ánh mắt của Đường Dư.
Chắc chắn là ngủ nướng không dậy được, Đường Dư thầm đánh giá trong lòng.
Chủ nhiệm lớp thấy thái độ thành khẩn nhận sai của cô, cho cô đi vào.
Thế nhưng học sinh đã ngồi đầy khắp lớp học, Tô Niên Niên nhìn quanh, không thể làm gì khác hơn là đi đến cuối cùng một hàng, ngồi vào chỗ trống duy nhất —— bên cạnh Đường Dư.
Chủ nhiệm lớp nói đến miệng khô lưỡi chát, vốn không định nói thêm gì nữa, kết quả bây giờ lại bắt được Tô Niên Niên tới muộn, lại đi vào nhấn mạnh tầm quan trọng của kỷ luật, Đường Dư nghe đến tâm phiền ý loạn, trực tiếp nằm nhoài lên trên bàn ngủ.
Nhưng lúc đó Tô Niên Niên là phần tử sôi nổi tiêu biểu, thầy giảng bài ở phía trên, cô lại không thể ăn gì cả, với một con sâu ăn hàng như cô, loại tra tấn này không thua gì thập đại khốc hình.
Bất tri bất giác, cô đánh chủ ý tới trên người Đường Dư.
“ Này, cậu tên là gì, chúng ta nói chuyện đi... này, làm gì mà không để ý tới người ta vậy, bạn học, bạn học, mình gọi cậu đấy...” Tô Niên Niên nhỏ giọng gọi mấy tiếng, Đường Dư đều không nhúc nhích phản ứng cô.
Cậu ấy nghe thấy, nhưng lười đáp lại con nhóc này.
Tô Niên Niên không tức giận, lấy ngón tay trỏ đâm vào củi chỏ của Đường Dư.
“Này, bạn cùng bàn, mình tên là Tô Niên Niên, cậu tên là gì, nói chuyện với mình đi mà...”
Đường Dư nghe đến nhức đầu, con nhóc này đang coi mình là Đường tăng niệm kinh hả? Có cần dai dẳng như vậy hay không?
Cậu ấy ngẩng đầu lên, thiếu kiên nhẫn nói: “1, tôi tên là Đường Dư, 2, đừng làm phiền tôi, hiểu không?”
Bởi vì từ nhỏ đã không có cha mẹ, Đường Dư đã không ít lần bị những đứa trẻ khác bắt nạt, nhưng Đường Dư không phải là trái hồng mềm, mỗi lần đều sẽ trả đũa. Đánh nhau càng ngày càng lợi hại, rat ay cũng càng ngày càng ác, đám học sinh của trường trung học cơ sở Thần Giang đều không dám chọc đến cậu ấy, cho dù bình thường cậu ấy không nói gì cả, trên người cũng mang theo thái độ thù địch với người khác.
Thế nhưng cậu ta không dọa được Tô Niên Niên, Tô Niên Niên trừng mắt nhìn cậu ta: “Không để ý tới cũng không sao, Đường Dư, tôi muốn chính thức tuyệt giao với cậu năm phút, hẹn gặp lại!”
Lúc ấy Đường Dư ngây người, cô nữ sinh trước mắt này, mái tóc dài đến ngang vai, gương mặt tròn trịa, đôi môi phấn lộn, quay đầu đi, coi như thật sự không để ý tới cậu ấy.
Trẻ con mười mấy tuổi đầu, nào đã biết thích là cái gì, nhưng trong lòng Đường Dư lúc đó đã suy nghĩ, mặc dù cái con nhóc này hơi lắm mồm, nhưng mà... thật sự rất đáng yêu.