Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cố Tử Thần tìm nơi phát ra âm thanh nhìn sang, một người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi trên ghế sa lon, làn da trắng nõn, mi mắt tinh xảo, bảo dưỡng cực tốt, nhưng cũng có thể nhìn ra lớn tuổi hơn anh.
“Tuần tới cha con có một buổi tiệc rượu, đến lúc đó con cũng phải lộ mặt, địa mẹ sẽ bảo thư ký gửi địa chỉ cho con. Đúng rồi, về bạn gái thì con đi mời con gái nhỏ của Doãn gia.” Người phụ nữ nói cực nhanh, như không muốn ở đây thêm một giây một phút nào nữa.
Cố Tử Thần không lên tiếng, vẻ mặt lạnh nhạt, không nhìn ra cảm xúc trong lòng.
Diệp Tư Vân nhíu cậu lại, lười phản ứng với Cố Tử Thần, cầm túi xách Chanel trên bàn lên định rời đi.
Dù sao bà ta cũng chỉ đi uống trà chiều với chị em gái, thuận tiện tới căn dặn một câu thôi.
Đi tới cửa, bà ta lơ đãng nói: “Có thời gian thì con đi thăm ông nội của con đi, nhớ, đừng nói những lời không hiểu chuyện làm cho ông nội tức giận, con cũng không còn nhỏ nữa...” Dặn đi dặn lại, giọng điệu rất nghiêm túc.
Lúc này Cố Tử Thần mới kéo khóe miệng nở nụ cười, lời nói ra cũng rất lạnh lùng: “Ông ấy sống hay chết, có quan hệ thế nào với con?”
“Con...”
Không đợi bà ta nói xong, Cố Tử Thần đã cắt đứt lời của bà ta: “Chuyện của con, không cần người khác bận tâm. Thu hồi lại cái dáng vẻ hiền thê lương mẫu kia đi, Diệp nữ sĩ.”
Anh chậm rãi bước một bước về phía Diệp Tư Vân, cả người tản ra cảm giác bị áp bách làm Diệp Tư Vân lui về sau một bước.
“Còn nữa, nơi này là nhà con, đi ra ngoài.” Giọng điệu còn lạnh hơn so với tuyết tháng ba rát nhiều.
Sắc mặt của Diệp Tư Vân lúc đỏ lúc trắng nửa ngày trời, rồi bà ta hung hăng đập cửa rời đi.
Tài xế Cố gia đậu xe ở bên ngoài, thấy bà ta đi ra vội vàng cung kính mở cửa xe.
Diệp Tư Vân ngồi vào trong xe, lấy đồ trang điểm từ trong túi xách tay ra trang điểm lại, tài xế thận trọng hỏi: “Phu nhân...”
“Lái xe, trở về nhà.”
Tài xế vội vàng khởi động chạy, lại nghe thấy phía sau mắng một câu: “Tiểu tạp chủng.”
Ông ấy ngồi ngay ngắn lái xe, làm như không nghe thấy gì cả.
——
Tô Niên Niên uống sữa chua, chậm rãi tản bộ ở trong sân.
Uống sữa chua xong, đang chuẩn bị đi về, liền thấy một người phụ nữ xinh đẹp hung hăng đi ra từ Cố gia.
Na ní, chẳng lẽ là mẹ anh ta sao?
Tô Niên Niên hơi nghi ngờ, nhìn chằm chằm về phía chiếc BMW đang đi xa kia đến ngẩn người, ngay cả Trần Nguyên đến sau lưng khi nào cô cũng không biết.
Trần Nguyên bất đắc dĩ nhìn dáng vẻ ngẩn người của cô, lòng nghịch ngợm nhất thời nổi lên, đưa ngón tay ra búng lên trán của Tô Niên Niên.
“Á!” Tô Niên Niên phản ứng lại, ủy khuất kêu gào: “Đáng ghét, sao anh lại búng em...”
“Không búng em, hồn của em sẽ bị lạc trôi đi mất.” Trần Nguyên trêu chọc cô, tò mò hỏi: “Em đang nhìn cái gì vậy?”
“Em vừa mới nhìn thấy một dì đi ra khỏi nhà của Cố Tử Thần, biểu tình trên mặt ý như người thời kỳ mãn kinh vậy, dì ấy là ai vậy? Mẹ của Cố Tử Thần sao?” Tô Niên Niên sống động hình dung, Trần Nguyên hàm hồ “ừ” đáp lại: “Đúng rồi, đi thôi, vào ăn cơm đi.”
Lúc này Tô Niên Niên có đầy bụng nghi ngờ, lại hỏi Trần Nguyên mấy câu, tất cả đều bị anh đánh thái cực sang đề tài khác.
Anh ấy càng không nói, trong lòng Tô Niên Niên càng ngứa ngáy, giống như bị vuốt mèo cào vào vậy.
Sau khi ăn xong, Tô Niên Niên bưng trái cây đã được cắt gọt đến bên cạnh Trần Nguyên, mặt đầy lấy lòng cười nói: “Anh ăn táo này.”
Trần Nguyên mỉm cười, vừa nhìn đã biết được tâm tư của Tô Niên Niên, anh thoải mái đón nhận quà hối lộ của Tô Niên Niên.
Nhưng khi Tô Niên Niên vừa nhắc tới chuyện người phụ nữ kia, anh lại giả chết làm như không biết, làm Tô Niên Niên buồn bực hận không thể cào tường.
“Đúng rồi, Đoàn Đoàn nhà Tinh Vũ mới sinh hai chú mèo con, em có muốn đi ôm một con về nuôi hay không?” Trần Nguyên khôn khéo dời dang đề tài khác.