Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đôi mắt của Tô Niên Niên sáng rực lên: “Có thật không? Em có thể nuôi sao?”
Lúc còn ở nhà cũ, Tô Niên Niên luôn muốn nuôi thú cưng, nhưng đều bị Sở Tố Tâm cự tuyệt.
Bây giờ có một cơ hội tốt như vậy, sao cô không vui cho được?
Trần Nguyên gật đầu: “Ừ, cuối tuần anh sẽ đưa em đi, khụ, chỉ là bây giờ anh mệt quá...” Nói xong, còn làm bộ duỗi người.
“Em sẽ đấm lưng bóp vai cho anh, vừa nhìn đã biết anh rất mệt mỏi rồi, buổi tối anh đi ngủ sớm đi, hắc!” Tô Niên Niên chân chó đấm lưng xoa vai cho anh ấy, Trần Nguyên nhìn dáng vẻ bận rộn của cô, khóe miệng hơi nâng lên.
——
Thứ sáu, Tô Niên Niên đi học như bình thường.
Buổi họp lớp đầu giờ, Doãn Sơ Hạ và Lưu Doãn Nhi trao đổi ánh mắt với nhau, Lưu Doãn Nhi lập tức hiểu ý, cất cao giọng nói: “Thầy ơi, ngày hôm qua em đã kể với mẹ em chuyện lớp mình có bạn học sinh khó khăn. Mẹ em còn bảo em trợ giúp bạn học, cho em 200 tệ, để em quyên góp cho bạn học sinh khó khăn đó...”
Cô ta cố gắng kéo dài giọng, mấy bạn học khác không biết cũng hưởng ứng theo: “Thật hay giả, này, chỗ này tớ cũng có 100...” “Vậy tớ cũng quyên góp hai trăm, dù sao cũng chỉ là tiền một bữa ăn...”
Tống Dư Hi run rẩy cả người, trong lòng cô ấy biết rõ, bọn họ đều xuất phát từ lòng tốt. Dẫu sao với những bạn học nhà có tiền, phần học phí này, chỉ là một bộ quần áo, một cái túi xách tay. Nhưng với cô ấy mà nói, đây là số tiền mà gia đình cô ấy phải nhịn ăn nhịn tiêu mấy tháng mới bòn góp được.
Nếu không nhờ ngày hôm qua Tô Niên Niên cho cô ấy mượn thẻ, không biết cô ấy sẽ bị Doãn Sơ Hạ làm nhục như thế nào nữa...
Tống Dư Hi lặng lẽ quay sang nhìn Tô Niên Niên bằng ánh mắt cảm kích, Tô Niên Niên đang nhàm chán quay bút trên tay, không chú ý tới cô ấy.
Mắt thấy tình cảnh càng ngày càng hỗn loạn, Giang Mộ tỏ ý bảo mọi người im lặng, mỉm cười nói: “Thì ra tất cả học sinh trong lớp chúng ta đều rất tốt bụng, lấy giúp người làm niềm vui, nhưng có lẽ thầy phải làm cho mọi người thất vọng rồi, tất cả học sinh trong lớp chúng ta đều đã đóng đủ học phí. Được rồi, các em chuẩn bị bắt đầu học nào.”
Giang Mộ chân trước vừa mới đi, Doãn Sơ Hạ đã đứng lên trên mặt bàn, hung hãn trừng mắt về phía Tống Dư Hi: “Làm sao có thể! Tống Dư Hi, không phải nhà cậu thuộc hộ khó khăn sao...”
Cô ta vừa nói ra, tiếng nghị luận đã nổi lên từ bốn phía, trên mặt của Tống Dư Hi dần rin mồ hôi lạnh.
Mùi vị bị vạch trần vết sẹo ngay trước mặt mọi người... rất không dễ chịu, đặc biệt là phải chịu đựng ánh mắt khác lạ truyền tới từ bốn phương tám hướng, càng làm cô ấy đứng ngồi không yên.
“Nhà người ta có tiền tỷ trong ngân hàng hay là hộ nghèo khó thì có liên quan gì tới cậu, cậu thích quan tâm đến người khác như vậy sao?” Tô Niên Niên làm ra vẻ bang quơ nói một câu, không khí trong lớp học nhất thời an tĩnh lại.
Doãn Sơ Hạ còn muốn chửi mắng, giáo viên văn đã đi vào lớp học, cô ta không thể làm gì khác hơn là dậm chân, hậm hực ngồi xuống.
Tống Dư Hi đè rất thấp giọng nói: “Cám ơn...”
Tô Niên Niên nhìn chằm chằm vào cô ấy: “Mình thật sự không hiểu tại sao cậu phải sợ bọn họ, bọn họ có thể ăn thịt cậu à?”
Tống Dư Hi cúi thấp đầu xuống, Tô Niên Niên cũng biết đây là do tính cách của mỗi người, có cưỡng cầu cũng không được, dứt khoát không nói gì nữa.
Trong thời gian nghỉ giữa giờ, Tô Niên Niên và Tống Dư Hi cùng đi đến phòng vệ sinh.
Đi vệ sinh xong, Tô Niên Niên rửa tay ở bệ rửa tay, cửa truyền tới tiếng vang rất lớn, cô ngẩng đầu lên nhìn, cửa phòng vệ sinh bị người ta đạp mạnh một cước, ba người Doãn Sơ Hạ hung hăng đi tới.
“Tô Niên Niên, người nhà cậu có biết tính xấu của cậu không?” Trương Hiểu Tiệp chỉ vào mũi của Tô Niên Niên, cước vừa rồi kia là cô ta đạp.
Tống Dư Hi nghe thấy động tĩnh vội vàng đi ra, thấy ba người Doãn Sơ Hạ, cô ấy hoảng sợ rụt người về phía sau.
Không phải là cô ấy chưa từng bị mấy người bọn họ bắt nạt ở chỗ này...
Tô Niên Niên biểu hiện rất bình tĩnh, cầm khăn giấy xoa xoa tay, ngẩng đầu lên: “Có chuyện gì không?”