Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trương Hiểu Tiệp như nghe thấy chuyện rất buồn cười: “Tô Niên Niên, cậu cho rằng vận khí của mình rất tốt, mỗi lần đều có người cứu cậu sao?”
Lưu Doãn Nhi quét quanh bốn phía, hung tợn nói: “Còn đứng đây làm gì? Không đi ra ngoài đi!”
Đám nữ sinh vây xem thấy vậy không ngừng chạy ra bên ngoài, Doãn Sơ Hạ khinh thường bồi thêm một câu: “Nếu ai mách với giáo viên, kết quả sẽ giống với Tô Niên Niên vậy.” Cô ta khoa tay múa chân làm động tác rắc rắc cổ.
Tống Dư Hi hốt hoảng, muốn đi ra ngoài tìm giáo viên, lại bị Lưu Doãn Nhi kéo cổ áo lại, nhốt ở trong phòng vệ sinh.
“Con đĩ nhỏ, xem cậu chạy đi đằng nào!”
Lúc này Tô Niên Niên đã lau khô tay, trên mặt vẫn không có biểu tình gì, thấy hành động lôi kéo Tống Dư Hi của Lưu Doãn Nhi, cô mới nhíu cậu lại.
Trương Hiểu Tiệp kiêu căng phách lối nhìn Tô Niên Niên, giơ lên bàn tay.
Tô Niên Niên bất thình lình hỏi: “Mặt còn đau không?”
“Này!” Trương Hiểu Tiệp nhớ tới cái tát ở trong lớp học lần trước, căm hận trợn mắt nhìn Tô Niên Niên, cô ta tuyệt đối sẽ trả lại!
Doãn Sơ Hạ đứng ở trong góc phủi phủi trên váy kiêu kỳ như nữ hoàng, chậm rãi nói: “Tô Niên Niên, tôi rất muốn biết, là ai cho cậu dũng khí, để cậu phách lối như vậy.”
Tô Niên Niên nhún nhún vai, lười đáp lại cô ta.
Doãn Sơ Hạ tự mình nói tiếp: “Quyến rũ Cố nam thần còn chưa đủ, còn dây dưa không rõ với Trần Nguyên, giáo thảo của trường trung học phổ thông Thánh Âm, là người cậu có thể tùy tiện chấm mút sao?” Nói đến câu cuối cùng, Doãn Sơ Hạ cố nâng cao giọng lên.
Nghe thấy mấy câu nói não tàn của cô ta, Tô Niên Niên không kềm chế được liếc mắt nhìn cô ta, nếu để cho cô ta biết ngày mai mình còn muốn đến nhà Dạ Tinh Vũ ôm mèo, há chẳng phải là có thể làm cô ta tức điên đên?
“Cậu còn chưa xem mấy bài viết trên diễn đàn của trường đi, Tô Niên Niên, bây giờ cậu là kẻ thù của toàn bộ nữ sinh trong trường, cậu vẫn nên thừa dịp còn sớm khiêm tốn thức thời hơn, cụp đuôi làm người đi.” Doãn Sơ Hạ làm ra vẻ cười trên sự đau khổ của người khác: “Quên nói cho cậu biết, cậu sẽ nhanh chóng bị tất cả mọi người cô lập, có muốn nếm thử mùi vị một người bạn cũng không có không? Còn nữa, cái con đi nhỏ bạn của cậu này, cũng sẽ gặp xui xẻo vì cậu!”
“Cốp ——” một tiếng vang rất lớn, Lưu Doãn Nhi cười đểu nhìn Tô Niên Niên, nhưng Tống Dư Hi đau đớn rít lên.
Vừa rồi cô ta trực tiếp đập đầu của Tống Dư Hi vào cánh cửa, cánh cửa kia đã bị bung ra, có thể tưởng tượng được lực đạo lớn như thế nào.
“Có thoải mái hay không?” Lưu Doãn Nhi cố ý hỏi Tống Dư Hi, hốc mắt của Tống Dư Hi dần đỏ lên, sụt sà sụt sịt bắt đầu khóc.
Tô Niên Niên lạnh mặt, vượt qua Trương Hiểu Tiệp, trực tiếp đi tới bên cạnh Doãn Sơ Hạ.
“Tôi ấy à, chẳng bao giờ ngại ánh mắt của người khác. Mặc kệ là vạn người chê cũng được, hay là bị toàn bộ học sinh trong trường cô lập cũng được, với tôi mà nói cũng chẳng có gì khác biệt. Biết tại sao không? Bởi vì tôi không quan tâm. Doãn Sơ Hạ, uy hiếp người ta thì cũng phải để ý biết người biết ta, cậu không biết hành động bây giờ của cậu giống như thằng hề sao?”
Ánh mắt của Doãn Sơ Hạ càng hung ác hơn, nhưng Tô Niên Niên cử động, dùng tốc độ rất nhanh níu lấy Lưu Doãn Nhi, trực tiếp đẩy Lưu Doãn Nhi vào một gian phòng vệ sinh khác.
Cô ra tay còn ác hơn so với Lưu Doãn Nhi, đập thẳng vào mặt Lưu Doãn Nhi!
Lưu Doãn Nhi kêu gào thảm thiết, Tô Niên Niên vỗ vỗ tay: “Đây là do cậu tự chuốc lấy. Mặc dù tôi cảm thấy lấy bạo chế bạo là chuyện chỉ có người yếu mới có thể làm, nhưng với các cậu, dường như là thủ đoạn hữu hiệu nhất.”
Cô đứng thẳng người, ánh mắt vô cùng có lực xuyên thấu: “Dù tôi học kỹ thuật phòng thân không được khá cho lắm, nhưng có lẽ vẫn dư sức có thừa để chơi với các cậu. Doãn Sơ Hạ, cậu có muốn thử không?”
Doãn Sơ Hạ cắn răng: “Tô Niên Niên, coi như là cậu ác.”