Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
(*) Một thuật ngữ trong game online
Sau khi tan học, Tô Niên Niên giống như quả cà gặp giá lạnh(*), mệt mỏi trở về nhà.
(*) Cà tím không chịu được lạnh, mỗi khi gặp lạnh vỏ quà cà tím sẽ nhăn nheo lại.
Trong phòng khách, Trần Duẫn Hoa và Sở Tố Tâm đang nói chuyện với nhau, thấy Tô Niên Niên đi vào, Sở Tố Tâm vẫy vẫy tay với cô: “Niên Niên, con tới đây đi, mẹ có lời muốn nói với con.”
Tô Niên Niên ngoan ngoãn đi qua.
Sở Tố Tâm: “Ngày mai là đại thọ bảy mươi tuổi của Cố lão gia, theo như lễ chúng ta cũng hẳn nên qua chúc mừng, nhưng công ty của mẹ và chú Trần có rất nhiều việc, Niên Niên, con và Trần Nguyên thay hai người chúng ta đi được không?”
Tô Niên Niên không nghĩ quá nhiều, trực tiếp đồng ý.
Trần Nguyên biết công ty bọn họ gặp phải một số chuyện, gần đây Cố gia đang tiến hành chèn ép rất nhiều công ty ở Dụ thành, Trần Duẫn Hoa và Sở Tố Tâm đang bận rộn đến sứt đầu mẻ trán xử lý chuyện của công ty, nào còn có tâm tình đi chúc thọ cho kẻ đầu sỏ này?
Anh biết Trần Duẫn Hoa và Sơ Tố Tâm không nói với anh những chuyện này là vì muốn tốt cho anh, dù sao Cố Tử Thần cũng là bạn tốt của anh, không muốn để cho bọn họ nảy sinh hiềm khích vì chuyện của thế hệ trước.
Vì vậy Trần Nguyên chỉ dặn dò Tô Niên Niên nghỉ ngơi cho khỏe, còn không nói gì khác nữa.
——
Sáng sớm hôm sau, Tô Niên Niên và Trần Nguyên sắp xếp thỏa đáng, Trần Nguyên lái xe đi về phía nhà cũ Cố gia.
Cố lão gia không thích tổ chức dạ tiệc theo kiểu phương tây, vì vậy thọ yến được tổ chức vào buổi trưa.
Xe ngừng ở cửa nhà cũ Cố gia, Trần Nguyên đậu xe xong, hai người mang theo quà mừng thọ đã được chuẩn bị sẵn đi vào Cố gia.
Khuôn viên sân được bày trí dòng nước nhỏ, có cây cầu nhỏ bắc qua, núi giả cây cối được tạo dáng, mang phong cách cổ điển. Vào cửa chính, Trần Nguyên đưa quà mừng thọ cho quản gia, kéo Tô Niên Niên đi vào trong góc ngây ngô.
Cố lão gia có địa vị bất phàm ở Dụ thành, người đến tham dự tiệc mừng thọ hôm nay đều là những doanh nhân nổi tiếng, ngôi sao lớn trong làng giải trí, phàm là người có mặt mũi đều tới đây.
Nhưng hai người Trần Nguyên và Tô Niên Niên tới đây dầu muối không ăn, một là không cần mở rộng mạng lưới giao thiệp, hai là không cần nói chuyện làm ăn, Trần Nguyên hài lòng chọn một góc yên tĩnh, cầm điểm tâm cho em gái nhà mình ăn.
Chẳng được bao lâu, Dạ Tinh Vũ cũng tới, tích cực đẩy các loại đồ ăn ngon tới trước mặt Tô Niên Niên.
Trần Nguyên cảm thấy địa vị của mình đang bị khiêu chiến, vì vậy càng nỗ lực mang đồ ăn ngon đến trước mặt Tô Niên Niên nhiều hơn.
Tô Niên Niên ôm mấy món điểm tâm tinh xảo kia vui vẻ ăn, trước mắt lướt qua một bóng người quen thuộc.
Tiếu Vũ nghênh ngang đi lướt qua, vỗ vào bả vai của Trình Hạo: “Hạo Hạo, cậu tới sớm vậy.”
Trình Hạo làm ra vẻ đau khổ: “Lão đại đừng gọi em là Hạo Hạo nữa, nghe nữ tính bỏ xừ ra ấy!”
Tiếu Vũ tùy tiện nói: “Không liên quan, anh không quan tâm.”
Trình Hạo yếu ớt gào thét ở trong lòng: Lão đại anh đúng là vô lương tâm, hu hu hu, làm tổn thương trái tim bé bỏng của em...
Tiếu lão đại thân thiết tán gẫu với tiểu đệ nhà mình, trò chuyện một thôi một hồi không biết làm sao lại nói đến chuyện cô gái cậu ta mới tán gần đây.
Tiếu Vũ cảm khái: “Haizzz, đại diện tiếng Anh lớp C đúng là xinh, nhưng mẹ nó, nói chuyện với ông đây như chim hót, Hạo Hạo, cậu thử nói xem, mọi người đều là người Trung quốc, cứ nói tiếng nước ngoài làm gì không biết.”
“Lão đại, cô ấy nói với anh cái gì?” Trình Hạo tò mò hỏi.
“Get out get away get off... Cái gì ấy nhỉ...” Tiếu Vũ lắp ba lắp bắp đánh vần, Tô Niên Niên phồng má rồi bật cười.
“Cậu nói xem, có phải cô ấy đang tỏ tình với tôi không? Haizzz, tôi đã nói rồi mà, không ai có thể cưỡng được sức quyến rũ của tôi!” Tiếu Vũ được nước thổi trâu, Trình Hạo không đành lòng nói cho cậu ta biết nghĩa của từ đó là “Cút đi “ , không thể làm gì khác hơn là cười ha ha phụ họa theo.
“Ông đây là cao thủ tán gái không có đối thủ ở Thánh Âm, hừ, chỉ có Tô Niên Niên gì gì đó kia. Sớm muộn gì cũng có ngày, tôi phải cua được con nhóc này vào tay, để cho cô ta quỵ ngã ở dưới gấu quần jean của tôi hát chinh phục!”