Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tô Niên Niên mệt mỏi đến thảm, lần này bị kéo còn không tỉnh lại, thậm chí cô còn điều chỉnh lại tư thế ngủ ở trong ngực Cố Tử Thần, vững vàng ôm lấy eo của anh ngủ cho ngon.
Cố Tử Thần nổi vạch đen trên trán, buồn bực...
Anh định đẩy cái tay không an phận đang đặt ở bên hông mình của Tô Niên Niên ra, Tô Niên Niên đang nằm mộng như muốn so tài với anh, dùng sức nắm chặt lấy làm thế nào cũng không buông tay, còn bẹp bẹp miệng, hiển nhiên là đang say trong mộng đẹp.
Cố Tử Thần cảm thấy cực kỳ vô lực, anh không thể làm gì khác hơn là mặt không cảm xúc giữ nguyên tư thế cứng ngắc này, mặc cho Tô Niên Niên ngủ ngon lành ở trong ngực anh.
Khò... khò...
Tô Niên Niên mơ một giấc mơ đặc biệt đẹp.
Trong mộng, cô nằm ở trên đám mây trắng mềm mại, phong cảnh xung quanh cực kỳ đẹp, bên cạnh còn có một người hầu bưng trà rót nước, bóp vai rửa chân cho cô, cẩn thận nhìn lại, thì ra là Cố Tử Thần bình thường luôn cao lãnh không có giới hạn...
Ha hắc hắc ~ Cố Tử Thần, anh cũng có ngày hôm nay! Tô Niên Niên được nước chống nạnh cười to.
Cố Tử Thần nghe thấy tiếng cười của cô, chân mày nhíu chặt lại.
Mộng đẹp không dài, cũng không ngủ lâu lắm, Tô Niên Niên tỉnh lại, thế nhưng cô là giật mình tỉnh táo lại.
Cảm xúc ấm áp ở dưới người là cái quỷ gì! Cái eo nhéo mãi không có tý mỡ dư thừa xấu xí là cái quỷ gì! Còn nữa còn nữa! Tại sao cô lại nhào vào trong ngực của Cố Tử Thần!
Cô nhớ vừa rồi mình vẫn còn chăm chỉ làm bài tập!
Âm mưu! Chắc chắn là âm mưu!
Cô lập tức nhảy cỡn lên, chỉ vào mũi Cố Tử Thần, lắp ba lắp bắp hung tợn nói: “Cố Tử Thần, anh đúng là cầm thú! Anh... tại sao anh có thể chiếm tiện nghi của em, thừa dịp người ta gặp nguy là không đúng... Tại sao em lại ở trong ngực anh...”
Cố Tử Thần xoa xoa cánh tay ê ẩm của mình, lạnh lùng nói: “Tô Niên Niên, em đã làm rõ tình hình chưa, anh còn muốn hỏi em, tại sao em muốn nhào vào trong ngực anh?”
Lượng thông tin này hơi quá lớn, mặt của Tô Niên Niên lập tức đỏ lên, một mặt cảm thấy anh nói có lý, nhưng sao cô lại biết chủ động nhào vào trong ngực của anh!
Cô mạnh miệng nói: “Không thể nào, là anh chiếm tiện nghi của em, hừ!”
Cố Tử Thần hơi nhướn mày, anh đột nhiên đứng dậy, ép về phía người của Tô Niên Niên, trầm thấp nói: “Em nói anh chiếm tiện nghi, là loại này sao?”
Tô Niên Niên: “! ! !”
Mi mắt của anh gần trong gang tấc, người đè ở trên người Tô Niên Niên, nặng đến nỗi làm cô hơi không thở được.
Bình bịch bình bịch ——
Tim của Tô Niên Niên đập rộn lên, khuôn mặt của cô dần đỏ như con tôm luộc, lông mi không ngừng run rẩy, giống như là không dám tin tưởng cảnh tượng trước mắt này.
Cô dùng sức nhắm mắt lại rồi mở ra lần nữa, Tô Niên Niên biết, đây không phải là mộng, mà là thực tế...
Cố Tử Thần đè ở trên người cô! Mình chọc!
“Biết lỗi rồi hả?” giọng nói đầy cám dỗ vang lên bên tai, mang theo hơi thở nóng bỏng.
Tô Niên Niên ngây ngốc gật đầu.
Thấy thái độ ngoan ngoãn nhận sai của cô, Cố Tử Thần thu hồi tâm tư trêu cợt cô lại, đứng người thẳng dậy, còn không quên kéo Tô Niên Niên lên, chỉ vào bài tập trên bàn: “Tiếp tục làm bài.”
Tô Niên Niên ngây ngốc đi làm bài tập.
Nhưng cũng không lâu lắm, cô bỗng ý thức được một chuyện, tại sao mình phải nhận sai!
Cô sai ở chỗ nào!
Haizz... Cố Tử Thần quá đáng sợ, sau này cô tuyệt đối sẽ không chọc đến anh nữa...
Đối với chuyện chiếm tiện nghi của Tô Niên Niên, Cố Tử Thần làm ra vẻ có lý chẳng sợ, thản nhiên đối mặt.
Dù sao, là cô nhào vào trong ngực mình trước, mình chỉ thuận nước đẩy thuyền, ôm cô ấy lại mà thôi ~
Tô Niên Niên đáng thương không chỉ đấu không lại anh, mà còn phải ôm một đống bài tập đến trước mặt anh, yếu ớt nói: “Bài này phải giải như thế nào...”
Con sói đuôi to phúc hắc nào đó tràn đầy ý cười trong mắt, chậm rãi vẫy vẫy cái đuôi sau lưng mình.