Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cậu ta cầm theo hai chai nước, tiện tay ném cho Cố Tử Thần một chai, một chai khác thì nâng niu như bảo bối kín đáo đưa cho Tô Niên Niên, cười lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp.
Cố Tử Thần cau mày, đừng nói là thằng nhóc này mới nghiên cứu các thể loại sách tán gái đấy nhé, sao bản lĩnh quyến rũ heo chiêu tài càng ngày càng lợi hại.
Thằng nhóc con, anh còn chưa tính chuyện buổi sáng với cậu đâu.
Cố Tử Thần thản nhiên nói: “Dạ Tinh Vũ, nghe nói đám fan hâm mộ của em đang treo giải thưởng cho ảnh chụp của em rất cao.”
“Hả?” Dạ Tinh Vũ kinh ngạc đáp lại.
Cố Tử Thần lấy điện thoại di động ra, thoăn thoát ấn mấy lần, lười biếng nói: “Nhìn vào phân thượng tiền thưởng cao thế này, anh sẽ gửi cho đối phương ảnh chụp lúc em đang tắm hồi ba tuổi.”
Dạ Tinh Vũ chợt hiểu ra, kêu gào thảm thiết: “Anh, anh không thể vô tình vô nghĩa như vậy được!”
Cố Tử Thần giang tay ra, trên gương mặt tuấn tú viết mấy chữ to tướng “Anh rất vô tội”, chớp mắt đã chuyển thành: “Mình đã giàu rồi.”
“Á á á á á!” Tiếng kêu gào thảm thiết vang vọng khắp trường học, mấy chú chim sẻ bị dọa sợ vỗ cánh bay mất.
Dạ Tinh Vũ nhanh chóng chạy đi tìm fan hâm mộ của mình, rất sợ người khác nhìn thấy mấy bức ảnh xấu hổ của mình khi còn bé.
Tô Niên Niên cảm thấy không thoải mái, nhìn bóng lưng của Dạ Tinh Vũ, lại nhìn về phía Cố Tử Thần đang cong môi cười, dè đặt hỏi: “Đừng nói là anh lừa cậu ấy đấy nhé...”
Cố Tử Thần cười cao thâm khó lường: “ Chuyện giữa đàn ông với nhau, nhóc con đừng dính vào.”
Tô Niên Niên im lặng, thầm cảm thông đốt một ngọn đèn cầy ở trong lòng mặc niệm cho Dạ Tinh Vũ.
Đều là người luân lạc nơi chân trời, mỗi lần đều bị Cố Tử Thần ngược...
Bận rộn cả ngày trời, cuối cùng cũng xử lý xong mấy chuyện hỗn tạp, Tô Niên Niên còn muốn về nhà ngủ bù, kết quả mới vừa nằm dài trên giường vui vẻ lăn lộn, Cố Tử Thần đã gửi tin nhắn đến ——
Mang theo sách qua đây, học thêm.
Bảy chữ đơn giản, nhưng Tô Niên Niên đọc xong mà ngực như bị nghẹn một búng máu.
Cố Tử Thần, anh có thể đừng chăm chỉ như vậy hay không! Để cho em nghỉ ngơi một ngày, không được sao QAQ.
Nhưng vừa nghĩ tới chuyện đánh cuộc với Doãn Sơ Hạ, Tô Niên Niên lại cắn răng, chỉ số nghị lực bạo phát, lạch bà lạch bạch chạy đến Cố gia.
Cố Tử Thần nghịch cái thước trong tay: “Làm bài tập trước, lát nữa anh sẽ kiểm tra.”
Tô Niên Niên làm ra vẻ đáng thương lấy sách bút ra bắt đầu làm bài tập, buồn ngủ đến nỗi đầu gụp xuống hết lần này đến lần khác.
Nếu nếu tối hôm qua biết hôm nay phải đến trường, cố đánh chết cô cũng không xem ti vi đâu, huhuhu...
Cố Tử Thần hứng thú đếm số lần gật đầu của Tô Niên Niên, rốt cuộc, lúc anh đếm được tới “63”, Tô Niên Niên không kiên trì nổi nữa, nằm nhoài ở trên bàn, ngủ thật say.
Cố Tử Thần suy nghĩ, không gọi cô dậy, kinh ngạc đánh giá cô.
Từ trước đến giờ anh luôn thích sạch sẽ và gọn gàng, nhà luôn phải được dọn dẹp sạch sẽ ngăn nắp, nhất định phải quét dọn ba lần một ngày trở nên.
Thế nhưng Tô Niên Niên thì sao, mỗi lần tới đây đều ném ba rơi bốn, trên bàn thì bừa bộn sách, bút, khăn giấy của cô; trên ghế sa lon thì gối ôm bị cô vứt phía đông một cái phía tây một cái; remote điều khiển từ xa đáng thương bị cô ném ở trong góc...
Nhưng anh lại không chán ghét cảm giác này, lần đầu tiên, bởi vì có sự tồn tại của Tô Niên Niên, cái nhà sang trọng trống không này, đã trở nên ấm áp, dần có hơi người.
Nằm ngủ ở trên bàn không thoải mái, Tô Niên Niên bất an trở mình, cô vốn đang nằm trên bàn, vừa cử động cánh tay đã rơi vào giữa khoảng không, mắt thấy sắp ngã xuống đất.
Cố Tử Thần nhanh tay lẹ mắt, kéo cô lại, để cả người cô đều nhào tới trong ngực mình.