Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cố Tử Thần một tay cắm trong túi, lười biếng nheo mắt lại, ánh mắt nhìn về phía Lạc Gia Di giống như nhìn một thằng hề.
“Phó hội trưởng, người của ban tuyên truyền chúng tôi, từ lúc nào đến phiên cậu để ý, vẽ không tốt tôi sẽ xử lý, không cần phó hội trưởng hao tâm tổn trí.” Ngữ điệu của anh vô cùng lạnh lùng, giống như băng tuyết ngàn năm không tan.
Nhưng trong giọng nói thanh lãnh kia lại vô cùng có sức hút khiến lòng Lạc Gia Di không khỏi run lên.
Đây là người cô ta thích, thế nhưng cô ta không dám biểu lộ, lại càng không dám cho anh biết.
“Tôi biết rồi, tôi còn có chuyện khác, đi trước.” Lạc Gia Di dưới ánh mắt bức người của anh, nhịn không được chạy trối chết.
Cố Tử Thần:“Phiền phó hội trưởng về sau chú ý tiết kiệm tài nguyên nhân lực, không có việc gì thì đừng ra lệnh lung tung, chậm trễ việc của mình thì không sao, nhưng đừng chậm trễ thời gian của người khác.” Lời nói của anh có ý riêng.
Bước chân Lạc Gia Di dừng lại, không dám quay đầu nhìn anh.
Đúng vậy, anh thông minh như vậy, làm sao không đoán ra được, chỉ có cô ta vụng về diễn trò hề.
Cô ta vừa đi, Tô Niên Niên bĩu môi: “Chuyện áp phích xử lý được chưa?”
Cố Tử Thần gật gật đầu.
Anh nhìn bóng lưng Lạc Gia Di đi xa, nheo mắt phượng lại.
Thật ra áp phích căn bản không có vấn đề, chẳng qua Lạc Gia Di vạch lá tìm sâu, nói thiết kế không thích hợp, thậm chí còn muốn thay đổi thiết kế, cho nên bên Nam rối tinh rối mù, rơi vào đường cùng đành phải gọi điện cho Cố Tử Thần.
Cố Tử Thần là người thông minh, đương nhiên biết là Lạc Gia Di cố ý đẩy anh ra, hơn nữa còn gây khó dễ cho Tô Niên Niên.
Anh xem xét bảng tin một lần nữa, ngữ khí có chút bất đắc dĩ: “Lần sau đừng để ý đến cô ta, cô ta bảo cô sửa cô liền sửa, đúng là ngốc nghếch.”
Quai hàm Tô Niên Niên phình lên, anh ta còn không biết cô là vì cái gì sao, đổi lại trước kia cô tính tình nóng nảy, đã sớm bóp chết Lạc Gia Di rồi. Lần này nhượng bộ như thế, bởi vì cô là người của ban tuyên truyền, mà Cố Tử Thần lại là hội trưởng ban tuyên truyền.
Nói cho cùng, đều là bởi vì Cố Tử Thần. Nhưng anh ta chẳng hề hay biết.
Hừ, đúng là người không biết tốt xấu.
“Tâm trạng không tốt, không muốn nói chuyện với anh, chúng ta tuyệt giao năm phút!” Tô Niên Niên xuất đòn sát thủ, sau đó trừng mắt nhìn Cố Tử Thần một cái, rõ ràng trong năm phút kiên quyết không nói lời nào.
Cố Tử Thần bị động tác này của cô làm cho buồn cười, lắc đầu, trong lòng thở dài một cái.
“Đi thôi, còn một cái bảng tin cuối cùng.” Anh thu dọn đồ đạc đi đến bảng tin tiếp theo.
Tô Niên Niên che miệng lầm bầm vài tiếng, ý chí kiên định không mở miệng.
Dáng vẻ của con heo ngốc nghếch này thật đáng yêu, Cố Tử Thần nghĩ trong lòng.
Hai người một trước một sau đi đến bảng tin cuối cùng, ăn ý tô tô vẽ vẽ trên bảng đen.
Vẽ xong bảng tin, Tô Niên Niên theo thường lệ muốn nhảy từ mặt bàn xuống, Cố Tử Thần lạnh giọng ngăn cô lại :“Không được nhúc nhích.”
Tô Niên Niên bị anh làm cho giật mình, lập tức ngoan ngoãn đứng im trên bàn.
Cố Tử Thần kéo cái ghế tới, bất cằm nói:“Giẫm lên cái ghế này đi xuống, đừng làm đổ.”
Ngữ điệu của anh vẫn lạnh như cũ, nhưng Tô Niên Niên nghe được một chút quan tâm.
Khụ khụ, nhất định là ảo giác, Tô Niên Niên ngươi không cần tự mình đa tình.
Cố gắng xua tan suy nghĩ không thuần khiết trong đầu, Tô Niên Niên cẩn thận giẫm lên ghế, Cố Tử Thần để cho cô vịn cánh tay, sợ cô không cẩn thận ngã sấp xuống.
Làm xong bảng tin, hai người lại giúp đỡ kiểm lại đạo cụ của đội cổ động viên, cái đuôi nhỏ Dạ Tinh Vũ liền vui sướng vọt tới đây.&