Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Trốn ở sau bệ cửa sổ rất lâu, nửa vì chột dạ, nửa vì tò mò, Tô Niên Niên lặng lẽ thò đầu nhỏ ra nhìn xuống.
Tô Niên Niên nhăn chặt mày lại.
Không biết có phải là do trùng hợp ngẫu nhiên hay không, viên đá kia rơi vào trên kính chắn gió của chiếc Porsche màu đen, do tác động của trọng lực, viên đá rơi từ trên cao xuống làm nứt lớp thủy tinh.
Nếu Tô Niên Niên nhớ không lầm, chiếc xe đó... là của Cố Tử Thần.
Chỉ là, tại sao anh ta không cất xe vào gara để xe của nhà mình, mà đỗ ở trong sân? Tô Niên Niên hơi nghi ngờ, nhìn chằm chằm vào chiếc xe kia, bên trong mơ mơ hồ hồ có bóng người.
Cũng không biết mình nhìn bao lâu, cửa xe được từ từ đẩy ra, bóng người cao lớn của Cố Tử Thần xuất hiện trước mắt cô.
Tô Niên Niên cảm thấy cực kỳ lo lắng, theo tính cách của cái tên độc mồm độc miệng kia, không chừng sẽ lại mỉa mai cô thế nào đấy.
Ai ngờ Cố Tử Thần như không chú ý tới chuyện này, rũ thấp mắt xuống, môi mỏng mím chặt, cho dù cách xa, Tô Niên Niên cũng cảm nhận được cái cảm giác lạnh lẽo không biết miêu tả như thế nào quấn quanh người anh.
Đây không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh lạnh lùng đuổi người cách xa ngàn dặm, nhưng trong sự lạnh lùng này... còn có nỗi buồn.
Tô Niên Niên không biết tại sao từ này lại đột nhiên nhảy ra khỏi đầu mình, cô chỉ vô thức cảm thấy dáng vẻ của Cố Tử Thần giống như dã thú bị thương, con thú lặng lẽ trở về ‘hang ổ’ của mình liếm láp vết thương.
Bất tri bất giác Tô Niên Niên nằm nhoài người ở trên bệ cửa sổ, bắt đầu ngẩn người nhìn về phía bóng người của Cố Tử Thần.
Cố Tử Thần đứng tại chỗ ngẩn người một lúc, anh như cảm nhận được ánh mắt của Tô Niên Niên, anh ngẩng đầu lên, đôi mắt đen sâu thẳm vừa vặn chạm đến ánh mặt của Tô Niên Niên.
Bốn mắt nhìn nhau, nhưng cả hai đều không nói lời nào.
Nắng chiều chói chang chiếu xuống, thế nhưng ở trong mắt Tô Niên Niên, dường như thiếu niên ở phía dưới còn chói mắt hơn so với ánh mặt trời.
Bịch bịch —— bịch bịch ——
Cô cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, khuôn mặt nhanh chóng ửng hồng.
Mặt Cố Tử Thần không cảm xúc, đút một tay ở trong túi quần đi vào biệt thự nhà mình, để lại Tô Niên Niên đứng ngơ ngác ở tầng hai.
——
Sáng sớm, phòng ăn Trần gia.
Trần Nguyên thong thả ăn sáng, quan sát một vòng hỏi: “Niên Niên đâu?”
“Để dì đi gọi nó thêm lần nữa.” Sở Tố Tâm bất đắc dĩ đứng lên, cái gì Tô Niên Niên cũng tốt, chỉ có cái tật ỷ lại trên giường là không sửa được: “Hôm nay là ngày đi học chính thức, con nhóc này...”
Đang nói, trên tầng truyền tới tiếng bước chân vội vả, mọi người ngẩng đầu nhìn lên, là bóng người hấp tấp Tô Niên Niên.
“Chú, anh, mọi người chờ con với!” Tô Niên Niên vội vàng chạy xuống, còn hai bậc thang cuối cùng là xuống nền, cô nhảy bịch xuống.
Cô chớp chớp đôi mắt trọng suốt, sợ hai cha con Trần gia lại đi trước giống như hôm qua.
“Chậm thôi, cẩn thận không ngã.” Trần Nguyên bất đắc dĩ thở dài.
Tô Niên Niên hét lên, cầm cặp sách: “Đi thôi đi thôi, chúng ta đi học.”
“Cháu ăn sáng trước đã.” Trần Doãn Hoa cười nói, Tô Niên Niên nhìn qua điểm tâm trên bàn ăn, cầm lấy một ly sữa uống ừng ực ừng ực, nhìn qua giống như nữ hán tử hào sảng.
Cô để ly không xuống trên bàn: “Đi thôi!”
Sau khi ngồi lên xe của Trần Doãn Hoa, Tô Niên Niên như chút được gánh nặng, cô xuyên qua lớp cửa kính xe nhìn về phía biệt thự bên cạnh, xe của Cố Tử Thần còn đậu ở trong sân, nhưng không thấy bóng người của anh.
Cô nhìn đến xuất thần, Trần Nguyên gõ ngón tay lên trán cô, Tô Niên Niên “Á” lên, phục hồi lại tinh thần, lúc này mới ý thức được Trần Nguyên đang lau sữa dính ở mép giúp cô.
Tô Niên Niên đỏ bừng mặt, nhưng vẫn hỏi ra nghi vấn trong lòng mình: “Sao anh ta không đi học, trong nhà không có người gọi anh ta dậy sao?” Cô chỉ chỉ về phía nhà của Cố Tử Thần.