Cùng nhau sinh hoạt
Động tác của Cố Tử Thần hơi dừng lại một chút, liếc mắt sâu sắc nhìn Tô Niên Niên.
Đã trở thành thói quen từ lúc nào? Chính bản thân anh cũng nhớ không rõ.
Đại khái là từ khi đêm dài tĩnh mịch anh chỉ còn nghe được tiếng tim đập của chính mình, ngày qua ngày chỉ có một mình cô tịch, anh mong đợi rất nhiều năm nhưng mãi vẫn không có được một người nhà để bầu bạn.
Anh đã tự lừa mình dối người, lúc nào cũng làm hai phần đồ ăn, pha hai phần cà phê, giả bộ như anh không phải chỉ có một mình.
Cố Tử Thần bình tĩnh nói: “Bởi vì làm như vậy anh sẽ cảm thấy không phải chỉ có một mình mình”
Tô Niên Niên nghe anh nói câu đó xong, trong lòng đau đớn như bị kim đâm.
Cô nghĩ ngợi nửa ngày nhưng lại không biết phải an ủi anh như thế nào, chỉ có thể ngốc nghếch nói: “Cố Tử Thần, sau này đã có em ở đây rồi, em sẽ ở bên cạnh anh”
Cố Tử Thần cười khẽ một tiếng, dưới đáy mắt là một mảnh thâm thúy mà Tô Niên Niên không thể hiểu được.
Anh chuyển đề tài hỏi: “Tô Niên Niên, lễ mừng năm mới em được bao nhiêu tiền mừng tuổi?”
Tô Niên Niên vểnh môi: “Không nhiều... Em nói em đã lớn không cần cho tiền mừng tuổi, không ngờ rất nhiều người thật sự không cho em”
Vừa nhắc chuyện này, Tô Niên Niên liền lộ ra ưu thương.
Cô Tử Thần vui vẻ, vừa nhìn thấy vẻ mặt nho nhỏ thống khổ của Tô Niên Niên anh liền muốn cười.
Tô Niên Niên vừa ăn cơm, vừa máy móc bấm điện thoại, bỗng nhiên cô kích động kêu to: “Cố Tử Thần, em cướp được tiền lì xì rồi”
Cố Tử Thần nhướng mày: “hả?”
Tô Niên Niên khoe khoang giơ điện thoại ra trước mặt anh: “Anh xem! em giành được hai mươi tám đồng nè!”
Cố Tử Thần: “...”
Nói thật, với tư cách là Cố đại thiếu gia, anh thật sự đối với con số hai mươi tám đồng này không hề có khái niệm.
Hai mươi tám đồng có thể mua được cái gì? Anh nhíu lại lông mày, không hiểu Tô Niên Niên vì sao lại vui vẻ như
Cố Tử Thần lấy điện thoại di động ra, ngón tay thon dài nhẹ nhàng nhấn vài cái trên điện thoại. Tô Niên Niên thấy màn hình điện thoại mình sáng lên, ấn mở ra xem, là Cố Tử Thần gửi đến tiền lì xì.
'Quý khách nhận được tiền lì xì từ bạn bè: 280 đồng'
“Oa... Cổ Tử Thần, anh là địa chủ hả...” Tô Niên Niên há to miệng, thần sắc kinh hãi.
Quả thật là có tiền... Cho tiền lì xì mà cũng hào phóng như vậy.
Cố Tử Thần hừ hừ một tiếng, rất hiển nhiên biểu lộ của Tô Niên Niên đã lấy lòng anh, ánh mắt anh quét qua, thấy trước mặt Tô Niên Niên vẫn còn thức ăn.
Cô đã ăn hết không ít rau nhưng thịt thì gần như còn nguyên.
Cố Tử Thần nhíu mày, cô gái nhỏ này tham tiền như vậy, xem ra chuyện có thể uốn nắn lại thói kiêng ăn của em ấy là việc trong tầm tay rồi.
“Tô Niên Niên, em ăn một miếng thịt, anh liền cho em một bao lì xì, như thế nào?”
Tô Niên Niên mở to hai mắt: “Thật sao?”
“Ừ!Tuyệt đối không lừa em.”
Hai mắt Tô Niên Niên lập tức tỏa sáng, giống như trước mặt đều là tiền đồng màu hồng phấn, cô múc một đống thịt trong chén, dốc sức liều mạng đổ vào miệng, hai má đều phình lên thành hai khối tròn.
Cố Tử Thần thật sự nói được làm được, gửi cho Tô Niên Niên không ít tiền lì xì.
Chỉ là khi Tô Niên Niên ăn xong ấn mở điện thoại lên xem thì phát hiện bên trong gần như tất cả đều là “1 đồng””2 đồng”, lập tức trong lòng héo rũ rồi.
“Anh lừa em! Anh nói sẽ cho em bao lì xì lớn!” Tô Niên Niên ủy khuất nói.
Cố Tử Thần vẻ mặt lạnh nhạt: “Anh thật sự đã gửi mà, cũng đâu có quy định là phải gửi bao nhiêu.”
Thật lạnh hồn! Thì ra là lừa cô!
Tô Niên Niên phiền muộn buông bát đũa, xoa xoa cái bụng ăn đến phình lên thành hình cầu.
Cố Tử Thần đạt được mục đích, vẻ mặt tươi cười càng thêm chân thành: “Tô Niên Niên, anh thấy em cũng thích ăn thịt, lần sau nếu còn muốn kiêng ăn nhớ rõ kinh nghiệm hôm nay em vì một đồng tiền mà vinh quang hi sinh”
Tô Niên Niên dùng đôi mắt u oán đáp lại Cố Tử Thần.