Cùng nhau sinh hoạt
Trần gia.
Trên bàn cơm bày đầy đồ ăn, tất cả đều do Sở Tố Tâm tự tay làm. Không khí vui vẻ ấm áp.
Sở Tố Tâm nhiệt tình nói: “Ăn nhiều một chút ha ha, không cần mắc cỡ, nếm thử tay nghề của dì đi.”
Tô Niên Niên lùa mấy ngụm cơm, một lòng chỉ ăn rau bị Sở Tố Tâm gõ đầu một cái: “Ăn nhiều thịt một chút, không được kiêng ăn.”
Tô Niên Niên không tình nguyện gấp một đũa cá, thừa dịp Sở Tố Tâm không chú ý liền bỏ vào trong chén Cố Tử Thần.
Cố Tử Thần lắc đầu bất đắc dĩ, đành phải tự mình ăn hết, trong lòng lại suy nghĩ sau này phải uốn nắn thói quen ăn kiêng của Tô Niên Niên như thế nào.
“Tử thần, lễ mừng năm mới con không trở về Cố gia sao?” Sở Tố Tâm ân cần hỏi, nguyên tắc của bà và Trần Doãn Hoa trước sau như một, sẽ không vì chuyện trên thương trường mà ảnh hưởng đến tình cảm với bọn nhỏ, hơn nữa trên thương trường không có kẻ thù vĩnh viễn, gần đây, xí nghiệp của Trần, Tô hai nhà bắt đầu phát triển..., lần trước thương chiến thất bại, Cố gia cũng không đi con đường lũng đoạn mà bắt đầu tìm kiếm cơ hội hợp tác với bọn họ, dù sao kinh doanh là chú trọng lợi nhuận lên hàng đầu.
Cố Tử Thần chỉ nhàn nhạt “Ưm” một tiếng, giống như không muốn nhiều lời.
Sở Tố Tâm bỗng nhiên tươi cười sáng lạn cực kỳ xinh đẹp, “Đã như vậy thì chú và dì làm phiền con một chuyện nhé.”
“Dì cứ nói đi ạ”
“Là như thế này, Trần Nguyên lập tức sẽ đi Anh quốc du học, dì và chú Trần của con cũng muốn nhân dịp lễ mừng năm mới ngắn ngủi này mà nghỉ ngơi thật tốt, chúng ta định đi Tam Á một thời gian. Trong nhà chỉ còn lại một mình Niên Niên, dì rất lo lắng, có thể làm phiền con chăm sóc cho nó được không?”
Tô Niên Niên từ trong chén ngẩng mặt lên, nước mắt như sợi mì chảy dài: “Mẹ, mẹ đi ra ngoài chơi sao lại không cho con theo...”
Sở Tố Tâm cười tủm tỉm nói: “Chơi bời nhiều là không tốt đâu, con hãy ngoan ngoãn ở nhà theo Tử Thần học bù đi, cố gắng học tập mới là quan trọng nhất. Tử Thần, vậy làm phiền con nhé.”
Không hổ là gừng càng già càng cay, Sở Tố Tâm căn bản không cho Tô Niên Niên có cơ hội đưa ý kiến thêm đã trực tiếp thay cô quyết định.
Lông mi của Cố Tử Thần hơi chớp động một cái rồi gật đầu đồng ý: “Được ạ.”
Tô Niên Niên đang muốn khóc lóc kể lể một chút nhưng chưa kịp nói gì đã bị Sở Tố Tâm gắp mấy đũa thịt cá chặn lại miệng.
Đời người vì sao lại gian khổ như vậy...
.....
Sở Tố Tâm và Trần Doãn Hoa ở nhà được vài ngày để đi thăm thân thích sau đó nhanh chóng mua vé máy bay rời đi. Trần Nguyên cũng chỉ ở nhà đến mùng sáu rồi lập tức bay đến Nước Anh, giống như ở đó có cái gì đang kêu gọi anh vậy.
Tô Niên Niên ba lần bảy lượt năn nỉ được đi cùng cha mẹ, nhưng đều bị Sở Tố Tâm lấy lý do muốn đi hưởng tuần trăng mật không cần một cái bóng đèn lớn như cô đi theo mà cự tuyệt.
Kết quả là chỉ còn một mình cô ở nhà.
Cô bị sự đau buồn thôi thúc đã tiếp nhận sự thật này, đi siêu thị mua về một đống đồ ăn chuẩn bị ở nhà ngồi ăn chờ chết.
Lúc Cố Tử Thần đến nhà cô vào giữa trưa, Tô Niên Niên đang mày mò nấu mì ăn liền.
Anh nhíu mày hỏi: “Tô Niên Niên, em định ăn cái này sao?”
“A..., anh cũng muốn ăn sao, em cho anh thêm một cái lạp xưởng hun khói và trứng mặn.” Tô Niên Niên một lần nữa mang thùng mì tôm ra nhưng lại bị Cố Tử Thần ngăn cản.
“Mấy thứ này đều là loại vứt đi, ăn vào không tốt cho sức khỏe”
Tô Niên Niên yếu ớt nói: “Em toàn ăn mấy thứ này nhưng vẫn khỏe mạnh mà...”
Cố Tử Thần Khóe miệng co rút, thở dài vứt hết mì tôm Tô Niên Niên đang ăn vào thùng rác, quay người đi vào phòng bếp, mang tạp dề vào sau đó bắt đầu nấu cơm.
Nửa giờ sau, Tô Niên Niên chảy nước miếng nhìn cả bàn đồ ăn.
Oh my God! Ai có thể nói cho cô biết vì sao nam thần nấu cơm cũng giỏi đến như vậy!
Lúc xới cơm Cố Tử Thần lại theo thói quen xới nhiều thêm một chén, Tô Niên Niên khó hiểu hỏi: “Cố Tử Thần, một mình anh muốn ăn hai phần cơm à?”