Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Vì sao vậy?” Tô Niên Niên ngây ngẩn.
Trần Nguyên cười ấm áp ôn hòa, giống hệt hình tượng anh trai ôn nhu dịu dàng như lúc mới gặp.
“Ừ… Vốn là định ra nước ngoài học, hộ chiếu đã làm từ sớm rồi, chỉ là vẫn chưa quyết định xong, lần này thật sự là muốn đi.”
Tô Niên Niên lập tức hơi buồn bã, tuy cô và Trần Nguyên ở chung mới có mấy tháng, nhưng cô biết Trần Nguyên đối xử với cô rất tốt.
Tô Niên Niên nghĩ lại cảm thấy việc Trần Nguyên ra nước ngoài không đơn giản như vậy, chỉ là cô lựa chọn thức thời không hỏi gì, chỉ im lặng chúc phúc.
Sau một đợt mưa tuyết dữ dội rơi đầy khắp nơi, Dụ Thành rốt cuộc đến thời khắc náo nhiệt nhất trong năm – Tết âm lịch.
Mùi vị năm mới càng ngày càng nồng, từng nhà nhao nhao mua sắm lớn, đổi lại câu đối đầu xuân, mua bộ quần áo mới, nhộn nhịp vô cùng.
Khu biệt thự bên này ngược lại bình tĩnh rất nhiều, như thường ngày yên tĩnh, lâu lâu lại có xe vội vã về nhà chạy ngang qua, không có chút hơi người nào.
Đôi khi có được càng nhiều thì hạnh phúc nhỏ khác mất đi lại càng nhiều hơn.
Tô Niên Niên đeo khăn quàng cổ và bao tay, hào hứng bừng bừng ở trong sân chơi đắp người tuyết, trên đầu đeo tai ấm hình Kitty, Đại Viên ở dưới chân Tô Niên Niên chạy vòng vòng,
“Uông uông” hai tiếng, thân hình mập ú chui qua hàng rào đi tìm bạn tốt Bao Bao của nó.
Một mèo một chó cùng nhau kêu lên vài tiếng, có cảm giác rất vui vẻ, ăn ý đi tìm một chỗ nhỏ rút vào nhau cùng ủ ấm.
Cố Tử Thần đi ra cửa, trên người mặc một cái áo lông màu xám, mắt phượng nheo lại nhìn Tô Niên Niên ngốc nghếch đắp người tuyết.
Anh nhìn thấy Tô Niên Niên nắm một khối tuyết tròn, đang tò mò xem Tô Niên Niên sẽ đắp vào chỗ nào trên người tuyết thì phát hiện quả cầu tuyết kia bay về phía mình.
Anh linh hoạt nhẹ nhàng dịch sang bên cạnh một chút, đúng lúc né được.
Tô Niên Niên thất vọng thở dài, lại nắm một quả cầu tuyết ném Cố Tử Thần, lúc này Trần Nguyên cũng đi ra định gọi cô ăn cơm, nhìn thấy liền bị cuốn vào vòng chiến.
Trong nháy mắt, ba người hỗn chiến thành một đống rối loạn, địch ta chẳng phân biệt được, Bao Bao và Đại Viên ở bên cạnh kêu lên trợ uy cho chủ, cảnh tượng cực kỳ náo nhiệt.
Chiến đấu tới cuối cùng, Tô Niên Niên bị Cố Tử Thần tóm vào trong ngực, kéo cổ áo muốn bỏ cầu tuyết vào người cô.
“A! Không được, Cố Tử Thần, anh đừng tàn nhẫn như vậy mà!” Tô Niên Niên thét to.
Động tác của Cố Tử Thần dừng lại một chút, quả thật là không nỡ, anh liền ném cầu tuyết lên người Trần Nguyên.
Tô Niên Niên bắt lấy cơ hội, nhảy dựng lên bỏ một cầu tuyết lớn vào cổ áo của Cố Tử Thần.
“Ha ha ha ha...” Tiếng cười quanh quẩn trong sân nhỏ bay vút lên không trung, bay đi xa thật xa.
Cố Tử Thần bất đắc dĩ cười cười, Trần nguyên đứng một bên xem náo nhiệt, Bao Bao và Đại Viên vui vẻ kêu lớn.
Tô Niên Niên nghiêng đầu vui vẻ, đột nhiên cảm thấy dù thời gian cứ như vậy ngừng trôi cũng thật không tệ.
......
Sở Tố Tâm và Trần Doãn Hoa đứng sóng vai nhau, nhìn cảnh ba đứa trẻ chơi đùa trong sân cũng cảm thấy vui vẻ liền nở nụ cười.
“Được rồi, đừng đùa nữa, về nhà ăn cơm!” Sở Tố Tâm lên tiếng gọi.
Cố Tử Thần theo thói quen định một mình về nhà lại bị Sở Tố Tâm gọi lại, “Tử thần, đến nhà dì ăn cơm, cùng nhau mừng năm mới đi!”
Cố Tử Thần sửng sốt một lúc mới lấy lại tinh thần gật gật đầu.
Giống như đã nhiều năm chưa từng được mẹ gọi về nhà ăn cơm.
Tô Niên Niên vô cùng vui vẻ nắm tay anh, không để ý đến ánh mắt của cha mẹ kéo anh vào nhà mình.
Trong nháy mắt đó, Cố Tử Thần chỉ cảm thấy sâu thẳm trong trái tim tịch mịch của anh như từ từ sụp đổ.