Mật Yêu 100%: Bảo Bối Thuộc Về Nam Thần

Chương 274: Chương 274: Sinh hoạt cùng nhau (9)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Trên đầu bác sĩ Từ đổ ra mồ hôi lạnh, thái độ nói chuyện lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ: “Không không không, tôi vừa rồi quá sốt ruột bệnh tình của thiếu gia, quan tâm quá sẽ bị loạn, nếu như có nói câu nào sai, kính xin thông cảm cho.”

Tô Niên Niên bĩu môi, không thèm quan tâm ông ta.

Loại người này chính là điển hình của kẻ chuyên bắt nạt kẻ yếu sợ hãi kẻ mạnh, không biết làm sao có thể làm bác sĩ được, không có y đức, sự tôn trọng tối thiểu của con người cũng không có.

“Thật sự là có lỗi, tôi còn có việc, xin đi trước, hẹn gặp lại sau!” Bác sĩ Từ cuối đầu chào mấy cái với Cố Tử Thần, sau đó cầm lấy túi thuốc của mình đi ra.

Chẳng qua là khi ông ta chạy ra khỏi biệt thự của Cố gia, lập tức lấy điện thoại di động ra gọi một cú điện thoại: “Cố tiên sinh phải không? Thiếu gia cậu ấy... hình như nói đến một cô bạn gái.”

……

Cách hai tiếng đồng hồ, Tô Niên Niên lại thay anh đo nhiệt độ một lần, nhiệt độ hạ xuống một chút, cô liền thở phào nhẹ nhõm.

Cố Tử Thần từ từ nhắm mắt ngủ, thần sắc trên mặt so với bình thường thì như hòa hơn rất nhiều, Tô Niên Niên tựa đầu trên đầu giường nhìn ngũ quan của anh, càng nhìn càng cảm thấy đẹp, cái đầu nhỏ của cô càng thấy nặng, cô cũng buồn ngủ.

Trong lúc định rót cho Cố Tử Thần một ly nước, Tô Niên Niên thật sự chịu không được rồi, vừa muốn tựa đầu lên cạnh giường chợp mắt một chút.

Ai ngờ Cố Tử Thần ở trên giường lui ra một chút, chừa lại một vị trí cho cô, thản nhiên nói: “Lên đây ngủ đi.”

Tô Niên Niên ý thức đã mông lung, nghe câu này như tiếng vọng từ thiên đường, trực tiếp leo lên ngủ luôn.

Cố Tử Thần thở dài, thay cô đắp kính chăn.

Cuối cùng ai mới là người bệnh.

Anh nhắm mắt lại định ngủ, chỉ là một lát sau lại ngủ không được rồi.

Cuốn chăn vô địch thần công của Tô Niên Niên lại xuất ra, không ngừng cuốn chăn lại quanh mình, chăn đều bị cô cuốn đi, chỉ để lại cho Cố Tử Thần một góc nhỏ đến thê lương.

“Niên Niên…” Cố Tử Thần nhỏ giọng gọi một câu, Tô Niên Niên đang ở trong mộng như có cảm ứng, lại lăn một cái cuốn luôn phần chăn cuối cùng còn lại.

Trên đầu Cố Tử Thần tràn đầy Hắc Tuyến, nhìn Tô Niên Niên tự bao mình thành một cái gối ôm hình tròn.

Trong phòng mở điều hòa đủ ấm, không đắp chăn cũng không cảm thấy lạnh, chỉ là Cố Tử Thần cảm thấy trên người mình trống rỗng thiếu thiếu gì đó.

Suy nghĩ thật lâu, anh kéo cái gối ôm mềm mại Tô Niên Niên vào lòng.

Em ôm chăn, anh liền ôm em vậy.

…..

Trời đêm tĩnh lặng, thời gian yên bình trôi, ngủ nướng một giấc là cả một ngày.

Đến khi Tô Niên Niên tỉnh lại cũng chỉ thấy bụng réo lên vì đói.

Nhớ đến trong nhà còn có một người bệnh, Tô Niên Niên liền cảm thấy mình có thêm một sứ mạng, chuẩn bị đi phòng bếp làm lớn một lần!

Kết quả cô nghiêm trọng hoài nghi khả năng làm việc của mình.

Một đống đen xì này rốt cục là cái gì….

Sau cùng tiếng động bang bang đương đương kéo Cố Tử Thần đến, anh đứng ở cửa phòng bếp, nhìn một đống bừa bộn trong phòng bếp mà nhíu mày.

“Tô Niên Niên, em là nấu cơm hay muốn phá phòng bếp vậy?” Anh bất đắc dĩ hỏi.

Tô Niên Niên cười hắc hắc, nhìn đồ ăn mình làm thật sự là không nuốt xuống được, vì suy nghĩ cho mạng nhỏ của Cố Tử Thần, cô đành phải mang tất cả đồ ăn mình làm đổ vào thùng rác, sau đó gọi điện thoại kêu giao hàng.

Hai người mặt đối ăn ngồi ăn cháo, cảnh tượng như vậy lại khiến người ta cảm thấy ấm áp một cách khó hiểu.

Ăn no uống đủ, Tô Niên Niên ngã người nằm trên ghế, xoa bụng mình phàn nàn: “Buổi tối ngủ không ngon, em phải về nhà ngủ bù”

Huyệt thái dương của Cố Tử Thần nhảy lên, người ngủ không ngon thật sự là ai chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.