Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Dạ Tinh Vũ chạy theo phía sau đến nỗi thở không ra hơi, rất lâu sau, Cố Tử Thần mới ngừng lại.
Đây là địa điểm có phong cảnh rất đẹp, phía trước có dãy núi trùng điệp, dưới có dòng suối, Cố Tử Thần nhạy bén phát hiện ra dụng cụ vẽ rơi tán loạn trên đất, anh đi lên trước nhìn, nheo mắt lại.
Tất cả đều là dụng cụ của Tô Niên Niên, anh sẽ không nhận nhầm.
Dạ Tinh Vũ ngây ngẩn, tiến lên nhặt bức tranh màu nước lên, bức tranh vẽ phong cảnh sơn thủy rất đẹp, dưới góc phải còn có một chữ “Niên” nhỏ được viết bằng chì đen.
Cậu ta nhanh chóng thay đổi sắc mặt: “Trời ạ, đây là bức tranh của Niên Niên...”
Cố Tử Thần cau mày, tiếp tục quan sát tình hình xung quanh.
Màu vẽ, bảng pha màu, bút vẽ… tất cả đều rơi tán loạn trên đất, giá vẽ bên canh, còn lấm tấm màu đỏ.
Cố Tử Thần đi lên sờ vào, không phải là màu vẽ, là máu.
Không biết là của người khác, hay là của Tô Niên Niên...
Anh chỉ cảm thấy huyệt Thái dương pử hai bên giật cực kỳ đau, anh mím chặt môi mỏng lại, đứng yên tại chỗ, rơi vào trầm tư.
——
Nửa giờ sau, cảnh sát và các giáo viên đều chạy tới địa điểm Tô Niên Niên mất tích, hỏi thăm mấy học sinh mỹ thuật đi vẽ cùng với Tô Niên Niên, mấy người đều nói mình vẽ xong liền đi, không chú ý tới tình huống dị thường gì khác.
Mấy cảnh sát đều lo lắng đến sứt đầu bể trán, người dân trên núi Thanh Hà đều hiền lành chất phác, ngoài mấy năm trước có xảy ra một vụ án, cuối cùng điều tra ra là tự ngã xuống vách núi, còn không điều tra ra được bất kỳ vụ án nào nữa.
Chứ đừng nói là vụ án mất tích người giữa ban ngày ban mặt này!
“Sao cậu tìm được đến đây, nghe nói sáng hôm nay cậu cũng không có mặt ở trên núi, làm sao biết cô bé đó sẽ lên đây vẽ?” Một cảnh sát trẻ tuổi hỏi Cố Tử Thần.
Cố Tử Thần cau mày nói: “Bởi vì chỗ này là chỗ thích hợp lấy cảnh để vẽ nhất, phong cảnh, ánh sáng, tầm nhìn đều rất thích hợp, nếu là tôi, tôi sẽ chọn nơi này.”
Cảnh sát hơi kinh ngạc nhìn anh, không nghĩ tới cậu học sinh còn trẻ thế này đã có óc suy luận rất tốt.
“Em là người cuối cùng nhận được điện thoại của người bị hại sao? Lúc đó người bị hại có nói gì hay không, hoặc là để lại đầu mối gì.” Cảnh sát xoay người nhìn về phía Tống Dư Hi.
Vành mắt của Tống Dư Hi đã đỏ hồng cả lên, lúc nhận được cú điện thoại kia của Tô Niên Niên, cô ta đã cảm thấy không đúng, sau đó gọi điện thoại lại cho Tô Niên Niên thì không thấy có người nhận, vì vậy cô ta nhanh chóng báo cáo lại với giáo viên và gọi điện thoại báo cảnh sát.
“Không có, Niên Niên chỉ nói phải về ăn cơm với các bạn, sau đó thì em nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của cô ấy... Sau đó, điện thoại liền bị người ta ngắt.” Tống Dư Hi nói đúng những gì mình biết.
Cảnh sát thở dài nói: “Đúng là rất thông minh, biết nói ra mình không đến đây một mingh, đáng tiếc...”
“Vậy kế tiếp phải làm thế nào?” Dạ Tinh Vũ lòng như lửa đốt hỏi.
Mấy cảnh sát nhìn nhau: “Chỉ có thể lập án điều tra trước, loại bỏ tất cả những người hiềm nghi, mau chóng tìm được bạn học này.”
——
Cả đường lắc lư, Tô Niên Niên ngồi ở sau xe lăn lộn nửa ngày, quay cuồng đến nỗi sắp nôn ra rồi.
Cô thật sự là khóc không ra nước mắt, tại sao đầu năm nay còn đụng phải chuyện bị bắt cóc!
Cô thử nói đạo lý với tên bắt cóc: “Tôi... Tôi bảo đảm sẽ nghe theo lời các ông, mẹ tôi là người làm ăn, có một công ty ở Dụ thành, nếu các ông cần tiền, tôi có thể gọi điện thoại cho mẹ tôi, bảo đảm sẽ phối hợp!”
Không biết tại sao mấy người đàn ông này đều dầu muối không ăn, mặc kệ cô nói cái gì cũng không nghe, còn có một người hung tợn dán băng dính lên miệng cô.
Phải, Tô Niên Niên liếc nhìn, xem ra cô không thể hy vọng liên lạc với cảnh sát đến cứu mình rồi.
Cô trợn to hai mắt, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ cứ bay vùn vụt qua, không biết đám người này định đem mình mang tới chỗ nào.