Mật Yêu 100%: Bảo Bối Thuộc Về Nam Thần

Chương 291: Chương 291: Chơi xuân (13)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tô Niên Niên xách giá vẽ đi tìm một vị trí tốt, trong tầm mắt vừa có rặng núi bát ngát vô biên, cũng có dòng suối quanh co quanh co ở dưới chân núi.

Cô cầm bảng pha màu bắt đầu pha màu, vẽ phác họa phong cảnh.

Vẽ màu nước cần phải có sự kiên nhẫn, bất tri bất giác, Tô Niên Niên đã vẽ cho tới trưa.

Cô đứng phía xa quan sát bức vẽ, có vài chỗ màu sắc hơi xấu, vì vậy cô lại pha màu lại lần nữa, rồi vẽ đè lên.

Trong lúc vô tình, mấy học sinh mỹ thuật đều đã rời đi, chỉ còn lại Tô Niên Niên vẽ đến nhập thần, không chú ý tới xung quanh chỉ còn lại một mình mình.

“Cô gái này, có muốn ăn ô mai không, nhà chú tự làm, đều là mơ mận hái ở trong núi, vị rất ngon!”

Tô Niên Niên ngẩng đầu lên nhìn, là một người trung niên dáng vẻ khôi ngô, nói giọng địa phương, quần áo ăn mặc rất giản dị, khuôn mặt mang theo dấu vết tang thương của thời gian.

Nhưng cô cảm thấy không có cảm tình gì với người đàn ông này, ông ta mang đến cho người ta cảm giác bức bách cực kỳ mãnh liệt.

“Không cần, cám ơn.” Tô Niên Niên từ chối ông ta, nhìn quanh bốn phía, thiếu chút nữa là đổ mồ hôi lạnh cả người.

Xung quanh chỉ còn lại một mình cô!

Phải biết, đây là ở trong núi, không thể so với thành phố lớn bên ngoài. Ngày đầu tiên tới đây, giáo viên hướng dẫn đã căn dặn mọi người phải chú ý an toàn, phải nhớ không được đi riêng lẻ, bởi vì mấy năm trước đã có trường hợp học sinh mỹ thuật mất tích ở đây.

Tô Niên Niên cố làm ra vẻ bình tĩnh thu dọn đồ vẽ của mình, vừa không ngừng lặng lẽ liếc nhìn người đàn ông trung niên, phát hiện ra ông ta đã nhích tới gần bên cạnh mình mấy bước, cổ tay cô đã bắt đầu run rẩy.

Cô ta cầm lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Tống Dư Hi: “Tiểu Hi, chờ mình trở về ăn cơm nhé, hắc, buổi trưa ăn chung với các bạn học... á...”

Người đàn ông kia giống như con báo khỏe mạnh, chạy đến bên cạnh cô đoạt lấy điện thoại di động, trươc trong ánh mắt kinh ngạc của Tô Niên Niên, xung quanh lại xuất hiện ba bốn người đàn ông, vây cô vào giữa.

——

Sau khi Cố Tử Thần đón được Dạ Tinh Vũ, anh nhanh chóng lái xe trở lại.

Càng nghĩ càng không đúng, chân mày của anh càng nhíu càng sâu, sắc mặt của Dạ Tinh Vũ ảm đạm, nắm thật chặt dây đai an toàn: “Anh làm gì vậy! Á á á đây là đường núi đấy! Anh đừng có mà lái xe bằng tốc độ tử thần thế này chứ!”

Cố Tử Thần làm như không nghe thấy, lái xe rất nhanh.

Lúc bọn họ đến thôn trang, bên ngoài tất cả đều là học sinh, đã túm năm tụm ba thành một đám đông.

Dạ Tinh Vũ tò mò nhảy xuống xe, giữ một nữ sinh lại hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì a?”

“Á! Dạ Tinh Vũ! Á á á cậu là Dạ Tinh Vũ!” Nữ sinh nhìn thấy giáo thảo thì không ngừng kích động, huơ tay múa chân nói: “Nghe nói có một nữ sinh mất tích, mọi người đều đang đi tìm! Hình như là học sinh lớp f... Tên là Niên Niên gì gì đó.”

Dạ Tinh Vũ thay đổi sắc mặt: “Cậu nói cái gì?”

“À đúng đúng đúng! Tên là Tô Niên Niên, nghe nói từ buổi sáng sau khi cậu ấy đi ra ngoài thì vẫn luôn không thấy trở lại, bạn học của cô ấy nói lần cuối cùng cô ấy gọi điện thoại bạn học đó, bạn học đó nghe thấy cô ấy hét thảm, rồi điện thoại bị ngắt, có thể là bị người ta bắt cóc rồi.” Nữ sinh kia thêm dầu thêm mỡ nói, một ra vẻ cười trên sự đau khổ của người khác, cô ta xoa xoa tay, mặt đầy thẹn thùng hỏi: “Bạn học Dạ, cậu có thể chụp ảnh cùng với tôi không? Tôi... bạn cùng phòng của tôi rất thích cậu!”

Dạ Tinh Vũ đã không rảnh quan tâm đến cô ta nữa, sốt ruột quay đầu đi tìm Cố Tử Thần, Cố Tử Thần đứng yên tại chỗ, mặt lạnh đến mức đáng sợ.

“Anh...” Dạ Tinh Vũ thận trọng gọi anh, Cố Tử Thần quan sát địa hình bốn phía, nhíu mày lại, chạy về một phía.

Dạ Tinh Vũ không biết phải làm sao, lại sợ tâm trạng của Cố Tử Thần kích động sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, không thể làm gì khác hơn là cùng chạy theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.