Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Có rất nhiều người đã lựa chọn chia sẻ “Mặc kệ thật giả, chia sẻ giúp trước đã!” “Cầu cho cô ấy sớm ngày trở về “
Trong lúc nhất thời, toàn bộ weibo đều nổ tung, hàng loạt các nick V, các hội nhóm đều thi nhau chia sẻ, trong buổi tối hôm đó, đề tài nóng này đã được đưa lên đầu trang.
Tuy nhiên, dù đã được chia sẻ rất nhiều nhưng lại không mang đến nhiều hiệu quả, đến giữa trưa ngày hôm sau, vẫn không có bất kỳ tin tức gì có liên quan đến Tô Niên Niên.
Lúc này đã tròn 24 giờ kể từ lúc Tô Niên Niên mất tích.
Cố Tử Thần thức trắng đêm không ngủ, Dạ Tinh Vũ ở cùng với anh, nhỏ giọng nói: “Anh đi ngủ đi, có tin tức gì em sẽ gọi anh.”
Cố Tử Thần nhíu mày lại, không nghe lọt tai lời của cậu ta.
Dạ Tinh Vũ há miệng, muốn tiếp tục khuyên anh mấy câu, nhưng không biết nên mở miệng như thế nào.
Cố Tử Thần không phát điên, không kích động, ngược lại, biểu hiện của anh rất bình tĩnh.
Anh hợp tác ghi chép với cảnh sát, cùng họ phân tích những nơi có khả năng bọn buôn người sẽ đi qua.
Chân mày của anh càng vặn càng sâu, sau lần thứ n Dạ Tinh Vũ khuyên nhủ anh, anh bỗng đứng lên, nhàn nhạt nói: “Anh trở về nhà cũ, có tin tức gì phải lập tức gọi điện thoại cho anh.”
“Này, anh về nhà làm gì...” Dạ Tinh Vũ không hiểu gì hỏi ở phía sau.
Đáp lại cậu ta, chỉ là bóng lưng cao gầy kia.
Nhà cũ Cố gia.
Lúc Cố Tử Thần chạy về đến nhà, Cố lão gia đang nhàn nhã uống trà trưa ở trong sân.
Cố lão gia nằm ở trên ghế nằm, cầm cuốn sách cổ mà mình vẫn thích trong tay xem, gió trời thổi qua, không gian xung quanh an tĩnh.
Cố Tử Thần đi tới bên cạnh ông ta, hỏi giống như người quen cũ vậy: “Ông uống trà không?”
Lão gia tử “oh “ lên: “Cháu về đấy à.”
“Vâng.”
Cuộc đối thoại giữa hai ông cháu cực kỳ nhàm chán, hai người nói chuyện phiếm xong lại chuyển qua chuyện chính trị, lại nói đến tình hình gần đây của thị trường kinh doanh trung tâm mua sắm, càng trò chuyện Cố Dung càng cảm thấy hài lòng với đứa cháu này của mình.
Hai con trai của ông ta, con cả chết sớm, con thứ hai Cố Chuẩn Ngôn làm việc không quả quyết, quá nặng tình cảm, trưởng tôn Cố Ly làm việc ngang bướng phản nghịch, mấy đứa cháu trai dòng thứ khác lại không đáng tin cậy.
Đếm tới đếm lui, duy chỉ có Cố Tử Thần là giống ông ta nhất.
Thông minh, tỉnh táo, cơ trí, có suy nghĩ của mình, giống ông ta hồi còn trẻ như đúc.
Thế nhưng đứa cháu ông ta không thích nhất, cũng là đứa cháu này.
Tuy ông ta công nhận thân phận của Cố Tử Thần, nhưng nói cho cùng, ông ta vẫn để ý Cố Tử Thần chỉ là một đứa con riêng.
Huống chi, gai trên người cậu thiếu niên này quá sắc nhọn, nếu không đè ép được anh, sẽ có một ngày, anh sẽ trở thành mối họa.
“Ở trên thế giới này, cáu muốn cái gì nhất?”
Cố Tử Thần trầm giọng nói: “Cháu chỉ muốn thân thể của ông nội khỏe mạnh, mọi người xung quanh cháu đều sống tốt, còn lại mấy thứ danh lợi tiền tài, thân phận địa vị, đều là phù vân.”
“Phải không?” Cố lão gia híp mắt, rất lâu sau, ông ta mới lười biếng ngáp dài: “Hôm nay cháu về trước đi, ông hơi mệt, trở về phòng nghỉ đây, haizzz, lớn tuổi... Già rồi, già rồi...”
Cố Tử Thần nhìn bóng lưng của ông ta, nắm chặt quả đấm, bởi vì dùng quá sức mà các khớp xương đã nổi lên màu trắng xanh.
——
Không biết qua bao lâu, Tô Niên Niên thật sự không chịu đựng được nữa, cô nhắm mắt ngủ mất.
Lúc tỉnh lại lần nữa, cô chỉ cảm thấy đầu mình đau như sắp nứt ra, quan sát bốn phía, hẳn là ở trong khách sạn.
Cô nhìn về phía ngoài cửa sổ, tinh thần nhanh chóng trở nên phấn chấn!
Nơi này là thành phố đông đúc, bên ngoài có người!
Nói cách khác, cô chỉ cần chạy ra khỏi gian phòng này, là có hy vọng được cứu!
Tô Niên Niên hít một hơi thật sâu, quan sát gian phòng này lần nữa.
Người phụ nữ đeo khẩu trang kín mít đó cũng ở đây, còn có một người đàn ông cắt đầu đinh, đang nhìn chằm chằm vào cô.
Đại khái là do biểu hiện dọc đường đi tương đối nghe lời, vì vậy hai người này đã cởi sợi dây trói hai tay hai chân cô ra.
Cô phải nghĩ biện pháp chạy trốn!