Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tô Niên Niên đảo đảo tròng mắt, nhỏ giọng nói: “Tôi muốn đi vào nhà vệ sinh.”
Người phụ nữ mỉm cười nhìn cô: “Đi đi.”
Bà ta như không sợ Tô Niên Niên sẽ giở thủ đoạn gì, Tô Niên Niên cẩn thận liếc nhìn bà ta, phát hiện ra bà ta đang để tay cạnh một chiếc khăn lông màu trắng, cô suy nghĩ, một tiếng sấm nổ ầm trong đầu cô, là thuốc mê!
Không trách dọc đường đi cô ngủ mê mệt như vậy, thì ra là do tác dụng của thuốc mê.
Chỉ cần cô có hành động gì khác thường, bọn họ có thể làm cô choáng váng bất cứ lúc nào bất cứ nơi nào.
Mồ hôi lạnh dần thấm ướt lưng của Tô Niên Niên, cô ngồi ở trên bồn cầu cẩn thận tính toán kế hoạch.
Cô hít một hơi thật sâu, rửa tay rồi đi ra ngoài, yếu ớt nói: “Tôi đói...”
Người đàn ông đầu đinh hừ lạnh: “Đói bụng.”
Tô Niên Niên bĩu môi, đừng nói vừa mới ra quân đã thất bại đấy chứ ?
Người phụ nữ thì ngườc lại ôn hòa mỉm cười, hỏi: “Muốn ăn cái gì?”
Tô Niên Niên nói qua la tên của mấy món ăn, người phụ nữ bảo người đàn ông đầu đinh đi ra ngoài mua cho cô, trong phòng chỉ còn lại hai người Tô Niên Niên và bà ta.
Bước đầu tiên, để người đàn ông đầu đinh rời đi, thành công!
Tô Niên Niên cẩn thận hành động, làm ra vẻ mê mang: “Các người định mang tôi đi đâu?”
Người phụ nữ mỉm cười không nói, Tô Niên Niên thở dài, bò dậy làm ra vẻ buồn bã: “Sống sót như vậy còn có ý nghĩa gì! Còn không bằng chết đi thì hơn!”
Cô đi tới trước chiếc bàn nhỏ duy nhất trong phòng, đập vỡ ly cốc.
Tiếng động thanh thúy vang khắp trong phòng, người phụ nữ sợ hết hồn, cả kinh nói: “Cô muốn làm gì!”
Tô Niên Niên làm như không nghe thấy, nhặt mảnh vỡ thủy tinh lên làm ra vẻ cắt vào trên cổ tay của mình.
Cô đang đánh cuộc, đánh cuộc người phụ nữ này có dễ dàng để cho cô chết không!
Quả nhiên người phụ nữ hoảng loạn, xông lên ngăn cô lại, còn không quên cầm theo chiếc khăn lông kia.
Ánh sáng trong mắt Tô Niên Niên chợt lóe lên, lúc người phụ nữ kia đi tới bên cạnh cô, cô cầm mảnh vỡ thủy tinh trong tay đâm tới trên mặt bà ta.
Người phụ nữ né tránh theo bản năng, Tô Niên Niên dùng hết tất cả sức lực từ thời bú sữa mẹ, nhảy lên đá vào người bà ta, thuận tay cầm cái ghế bên cạnh lên, hung hăng đập trúng người phụ nữ kia.
Mấy cú đập mạnh, người phụ nữ ăn đau ngã trên đất.
Nhìn dáng dấp bà ta cũng không phải là người phụ nữ bình thường, chỉ là Tô Niên Niên ra tay quá đột ngột, khiến bà ta khó lòng phòng bị, trực tiếp trúng chiêu.
Ai lại nghĩ rằng, một cô nữ sinh nhìn dáng vẻ liễu yếu đào tơ, đã học qua võ phòng thân?
Tô Niên Niên không thèm quan tâm đến chiến thắng trước mắt, trực tiếp chạy về phía cửa phòng.
Cửa là khóa chống trộm kiểu cũ, cô ba chân bốn cẳng mở ra, kéo cửa ra, đập vào mi mắt là một bức tường thịt.
Sắc mặt của cô dần trở nên ảm đạm, không tự chủ lui về phía sau.
Người đàn ông cao to vạm vỡ đứng ở ngoài cửa, sắc mặt ông ta rất âm trầm, từng bước ép sát.
Là một người đàn ông khác.
Ông ta nhìn qua cảnh tượng trong phòng, cười nhạt: “Thật sự không nhìn ra cô còn có bản lãnh, muốn chạy? Cô cho rằng mình có thể chạy?”
Tô Niên Niên nghe thấy tiếng trái tim mình đập bịch bịch, dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy, chỉ có thể lui về phía sau từng bước một.
Bọn họ nhất định đã đề phòng cô chạy trốn, đã sớm có chuẩn bị, thế nhưng cô lại không biết gì.
Người phụ nữ ngã trên đất lảo đảo bò dậy, dùng tiếng địa phương thấp giọng mắng, cuồng loạn hét lên giống như người điên: “Bắt lấy cô ta! Tôi sẽ lột da của cô ta, phải dạy cho cô ta một bài học!”
Hai người trưởng thành và một cô nữ sinh trung học, kết quả không cần nói cũng biết.
Mồ hôi lạnh chảy xuống từng giọt từng giọt một, Tô Niên Niên lui về phía sau, cô không dám tưởng tượng tiếp theo sẽ phát sinh cái gì.
Lúc người chạm vào khung cửa sổ, Tô Niên Niên chỉ cảm thấy thời gian như dừng lại, trước mắt chỉ còn hai kẻ đáng sợ như hung thần ác sát.
Cô bỗng nhiên rất muốn khóc, cũng không biết phải làm sao, cố nén không để cho nước mắt rớt xuống.
Mình nên làm cái gì đây, rốt cuộc nên làm cái gì.