Mật Yêu 100%: Bảo Bối Thuộc Về Nam Thần

Chương 296: Chương 296: Xin lỗi (5)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lui cũng không thể lui.

Cô tuyệt vọng, quay người xuống dưới, ngoài ý muốn phát hiện cách mặt đất rất gần.

Từ độ cao này mà nhìn, đây là tầng hai!

Có lẽ là ngay lúc cam go vũ trụ nhỏ bộc phát, Tô Niên Niên đẩy cửa sổ, dùng cả tay chân leo lên, không quan tâm, nhảy luôn xuống.

“A!” Người đi đường bên dưới giật nảy mình, còn có một gian hàng bán bún cay: “Làm cái gì thế! Tự sát cũng phải tìm chỗ tốt chứ! Phi phi phi! Thật xúi quẩy!”

Tô Niên Niên bò lên, cảm thấy cánh tay và chân đau nhức.

Cô quan sát xung quanh, tất cả đều là những khuôn mặt xa lạ.

“Phiền báo cảnh sát giúp tôi, tôi bị bọn buôn người lừa...” Tô Niên Niên mệt mỏi nói.

Người vây xem có nghi ngờ, có mê man, mồm năm miệng mười hỏi: “Có chuyện gì vậy? Thật hay giả đấy, có cần gọi 120 trước không? Tôi không dám giúp đỡ a, nhỡ cô lừa tôi thì sao?”

Tô Niên Niên lệ rơi đầy mặt, cô nhìn giống kẻ lừa gạt lắm sao?

Nhưng những người này là cọng cỏ cứu mạng của cô, cô chỉ có thể cố nén đau kể lại, có mấy người vẻ mặt dao động, lấy điện thoại ra định gọi điện.

“Bảo Bảo! Sao con có thể nghĩ quẩn vì người đàn ông chứ! Ai da con gái số khổ của tôi!” Một người phụ nữ gào khóc đi về phía Tô Niên Niên, Tô Niên Niên sững sờ, nhìn cách ăn mặc của người phụ nữ kia mới nhận ra đó chính là người phụ nữ đeo khẩu trang!

Cái gì vậy! Sao cô lại thành con gái của bọn buôn người rồi?

Quần chúng lại ngơ ngác lần nữa, có người kêu: “Sao lại thế? Cô gái này bảo là cô ấy bị lừa!”

Người phụ nữ kia nước mắt nước mũi tèm lem: “Đừng nói nữa, Bảo Bảo nhà tôi bị đàn ông lừa, nhất định phải chết vì tình, bị kích thích nên thần kinh không bình thường! Tôi và chú nó đang đưa nó đến bệnh viện khám!” Người phụ nữ than thở khóc lóc, lời nói dối như nước chảy bèo trôi, Tô Niên Niên nghe mà cũng suýt tin.

Người đàn ông ban nãy chặn cửa cũng đi đến, thở dài nói: “Chị, đưa Bảo Bảo đi thôi, đừng để mọi người chê cười.” Nói rồi kéo Tô Niên Niên đi.

Đám người vây xem tôi nhìn anh anh nhìn tôi, nghĩ đây là việc nhà người ta, không có ý nhúng tay vào.

“Tôi không phải con gái của bà ta! Mọi người đừng tin! Bọn họ thật sự là kẻ xấu!” Tô Niên Niên chảy mồ hôi lạnh, không ngờ cảnh hay xuất hiện trên tivi này lại xảy ra với mình.

Bọn họ cố ý nói dối, khiến đám người tin cô bị bệnh thần kinh, sau đó quang minh chính đại đưa cô đi!

Cô chết dí trên đất không chịu đi, kêu khàn cả cổ họng, nhưng trong mắt mọi người, càng thêm vững tin cô bị thần kinh.

“Ôi, chị, mau đưa cháu nó đi đi, tôi thấy cô bé bị bệnh không nhẹ đâu.”

Tô Niên Niên cắn răng, hốc mắt ửng hồng.

Nếu như bây giờ bị mang đi, chỉ sợ sẽ không trốn nổi ra.

Càng hỗn loạn càng khiến cô nhớ tới điều Cố Tử Thần từng dạy cô: gặp chuyện thì phải bình tĩnh, không thể rối loạn.

Cô hất tay người đàn ông kia ra, cố gắng đứng lên, nói rõ ràng từng câu từng chữ: “Tôi không tên là Bảo Bảo, tôi tên là Tô Niên Niên, sinh ngày 14 tháng 7 năm X, là người Dụ Thành, đang học ở cao trung Thánh Âm, hai người kia là kẻ buôn người! Bọn họ lừa tôi từ Dụ Thành đến đây, còn nói tôi là con gái bọn họ! Sao tôi có thể là con gái họ được? Trò lừa đảo này của bọn họ đã từng bị vạch trần trên tivi. Mọi người không tin cũng không sao, chỉ xin mọi người giúp tôi gọi cho 110, cảnh sát đến dĩ nhiên sẽ tra ra chân tướng! Xin nhờ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.