Mật Yêu 100%: Bảo Bối Thuộc Về Nam Thần

Chương 297: Chương 297: Xin lỗi (6)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Giọng nói của cô khẩn thiết, từng câu từng chữ khắc cốt ghi xương, khiến lòng người đau đớn, người vây xem bắt đầu xì xào bàn tán.

Một ông chú trung niên đứng ra, giọng nói nghiêm nghị: “Rốt cuộc hai người có quan hệ gì với cô gái này?”

Chủ quán bún cay ban nãy cũng kêu lên: “Ai, tôi thấy mọi người vẫn nên báo cảnh sát đi, hai người này có vẻ không phải người tốt đâu! Sao mẹ ruột có thể để con gái mình nhảy từ trên tầng xuống chứ!”

Tiếng hưởng ứng càng lúc càng nhiều, có người lấy di động ra bấm 110, một nam một nữ thấy không đúng, liếc mắt nhìn nhau chuẩn bị trốn.

Mặc dù có người ra giá rất cao để có được cô gái này, nhưng bọn họ không thể vì tiền mà mất mạng được!

Đúng lúc này, một chiếc xe cảnh sát tuần tra dừng lại, hỏi: “Ở đây có chuyện gì? Này, hai người kia chạy đâu đấy!”

Một nam một nữ thấy tình hình bất lợi, xông ra khỏi đám người.

Quần chúng vây xem lập tức thức tỉnh, nhao nhao nói: “Đồng chí cảnh sát, mau bắt lấy hai người kia! Bọn họ là kẻ buôn người!”

Hai cảnh sát nghe xong, sắc mặt biến đổi, kẻ buôn người? Đây là khái niệm gì! Đây là vụ án lớn a! hai người vung gậy cảnh sát đuổi theo, có mấy quần chúng nhiệt tình cũng giúp bắt người, nhất thời, con đường ồn ào gà bay chó sủa, hỗn loạn.

Rốt cuộc Tô Niên Niên không chịu nổi, vô lực co quắp trên đất, mồ hôi lạnh rơi xuống.

Bỗng nhiên, cô nghe thấy tiếng xe cấp cứu, bác sĩ và y tá đi về phía cô, cô chớp chớp mắt, cố gắng nhìn rõ trước mắt, nhưng đầu nặng trình trịch, trước mắt mờ dần, rồi rơi vào bóng tối.

-----------------------

Trở lại Cố gia, Cố Tử Thần tiện tay ném chìa khóa, day huyệt thái dương.

Dạ Tinh Vũ không nhìn nổi, làm cho Cố Tử Thần bát mì tôn, cẩn thận bưng qua: “Anh, anh ăn chút gì đi, nhất định sẽ tìm được Tô Niên Niên!”

Cố Tử Thần ngơ ngác như không nghe thấy.

Anh đang tự trách, anh đang đau lòng.

Anh cảm thấy đây không phải cuộc lừa bán bình thường.

Ai lại ra tay với một học sinh chứ? Mà còn dưới tình huống đột ngột như vậy.

Nhưng anh lại không làm được gì.

Tô Niên Niên luôn cảm thấy anh không gì không làm được, nhưng lần đầu tiên anh lại cảm thấy bất lực sâu sắc.

Đối mặt với tất cả, anh không làm được gì.

Anh không biết Tô Niên Niên giờ đang thế nào, có được ăn cơm không, có được ngủ không, có bị dọa khóc không, có bị đánh không.

Càng suy nghĩ càng hỗn loạn, Cố Tử Thần bực bội, nhíu mày nói: “Anh đến sở cảnh sát xem tiến triển.”

Trên khuôn mặt Dạ Tinh Vũ đầy buồn rầu, cậu cũng lo cho Tô Niên Niên muốn chết, ngay cả Trần Nguyên cũng hận không thể lập tức trở về từ nước Anh.

Chuông điện thoại vang lên trong căn phòng yên tĩnh, Cố Tử Thần ấn nút nghe, Dạ Tinh Vũ thấy rõ mắt anh toát lên tia sáng, liên tục xác nhận với điện thoại bên kia, rồi mới cúp điện thoại.

“Tìm được Niên Niên rồi.” Anh như trút được gánh nặng nói ra câu này.

Nháy mắt Dạ Tinh Vũ muốn khóc, lắp bắp hỏi: “Thật sao? Em... em đi báo với dì và Trần Nguyên, anh, anh đi đâu vậy?”

Cậu ngạc nhiên nhìn Cố Tử Thần cầm chìa khóa lao ra, chỉ để lại một câu nói.

“Anh đi đón Niên Niên về nhà.”

Không chút do dự, bóng dáng anh biến mất trong tầm mắt của Dạ Tinh Vũ.

Dạ Tinh Vũ hít mũi, cố nén nước mắt vào trong.

Phóng xe nhanh như chớp, lúc 10h tối, Cố Tử Thần cuối cùng cũng đến bệnh viện Giang Thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.