Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Nhất thời Tiêu Vũ sửng sốt đứng yên tại chỗ, nghĩ đến cậu ta hô mưa gọi gió ở Thánh Âm hai năm, chưa từng gặp nữ sinh không thức thời như thế.
“Này, tôi nói với cậu đấy, f*ck, cậu không nhìn tôi hả?”
Tô Niên Niên không thèm để ý cậu ta, từ nhỏ đến lớn người tỏ tình với cô có rất nhiều, chẳng lẽ ai cô cũng phải cẩn thận đáp lại sao?
Tiêu Vũ thấy Tô Niên Niên không để ý đến mình, bước đến nắm lấy vai Tô Niên Niên, gần như gào thét hỏi: “Cậu biết tôi là ai không? Chưa từng ai dám nói như vậy với tôi đâu!”
Tô Niên Niên dùng ánh mắt như nhìn người bị bệnh thần kinh nhìn Tiêu Vũ: “Sao tôi biết cậu là ai được, trên mặt cậu viết chữ hả! A, bỏ móng vuốt của cậu ra!” Tô Niên Niên đẩy tay Tiêu Vũ ra, trong mắt đầy ghét bỏ.
Đám người xung quanh hít khí lạnh.
Tiêu Vũ không tức giận, cười hì hì hai tiếng: “Không sao, tôi thích cậu như vậy, cậu xem đi, tôi thích cậu, cậu thích tôi, vậy cậu làm bạn gái tôi đi.”
Tô Niên Niên ngoài cười nhưng trong không cười, Tiêu Vũ thấy Tô Niên Niên cười thì thỏa mãn, cho rằng Tô Niên Niên sợ mình.
“Bạn học, có phải bạn bị ngốc không?”
“Cậu mới ngốc ấy!” Tiêu Vũ bất mãn quát.
Tô Niên Niên liếc mắt nhìn Tiêu Vũ: “Đã không ngốc, vậy cậu hẳn biết tôi không hề thích cậu, bẻ cong sự thật, đổi trắng thay đen, không ngốc thì là gì?”
Tiêu Vũ nghẹn lời, một hồi lâu sau mới nặn ra một câu: “Vậy vì sao cậu không thích tôi?”
Tô Niên Niên nghĩ ngợi: “Xấu trai.”
Tiêu Vũ đen mặt, rõ ràng câu ta ngọc thụ lâm phong anh tuấn tiêu sái suất khí phi phàm, sao vào miệng Tô Niên Niên lại thành xấu trai!
“Không sao, tình cảm có thể dần dần bồi đắp, cậu không thích vẻ bề ngoài của tôi, có thể thích vẻ đẹp nội tâm của tôi!” Tiêu Vũ tìm cho mình bậc thang, cười tủm tỉm muốn ôm Tô Niên Niên.
Tô Niên Niên cầm vợt cầu lông đập vào tay cậu ta, Tiêu Vũ bị đau rụt tay lại, nhưng bị Tô Niên Niên khơi lên lửa giận, chộp lấy vợt của Tô Niên Niên.
“A...” Sức lực của Tô Niên Niên không bằng Tiêu Vũ, vợt bị cướp mất, tay Tiêu Vũ khoác lên vai cô, cô khẽ cắn môi, đạp vào bắp chân Tiêu Vũ.
“Ối!” Tiêu Vũ hét lên.
Tô Niên Niên hừ một tiếng, may cho cậu ta là hôm nay cô mặc váy, nếu không cú đạp này sẽ đạp trúng háng cậu ta.
Tiêu Vũ trừng mắt nhìn Tô Niên Niên, hôm này cậu ta không thể không bắt nha đầu này lại!
Nếu đi đến cưỡng hôn trước mặt mọi người, ngày mai cả trường sẽ biết, đến lúc đó Tô Niên Niên bị bức ép dưới áp lực của dư luận, còn chẳng phải ngoan ngoãn nhào vào lồng ngực mình?
Tiêu Vũ tính toán xong, cười cười đến gần Tô Niên Niên.
Tống Dư Hi ở bên cạnh gấp muốn khóc, ai học ở cao trung Tháng Âm mà không biết Tiêu Vũ là nhân vật có tiếng trong trường, ỷ lại mình là cháu hiệu trường cùng hai năm học Taekwondo, diễu võ giương oai hoành hành bá đạo trong trường học. Tô Niên Niên chỉ là một cô gái, khẳng định đánh không lại cậu ta a.
“Bịch -------“
“A!”
“Lão đại!”
Ba âm thanh đồng thời vang lên.
Tiếng đầu tiên bóng Đường Dư ném tới.
Tiếng thứ hai là tiếng kêu thảm của Tiêu Vũ. Ừm, Đường Dư không chút lưu tình ném bóng vào mặt Tiêu Vũ.
“Ai làm? Có ý gì đây?” Tiêu Vũ ầm ĩ, Đường Dư chậm rãi đi về phía Tiêu Vũ, đám người tự động tránh ra một con đường cho cậu.
Vóc dáng Tiêu Vũ cũng cao, nhưng đứng trước mặt Đường Dư lại thấp hơn một cái đầu, khí thế lập tức yếu đi.
“Sức lực của người đàn ông, không phải dùng để đánh phụ nữ.” Đường Dư bình tĩnh nói: “Có việc gì thì solo với tôi, đừng đụng đến Tô Niên Niên.”