Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Lão đại, đừng gọi em là Hạo Hạo...Rất buồn cười a...” Tên đeo kính oán trách nói, Tiêu Vũ đập tay lên trán cậu ta: “Đồ ngốc, Hạo Hạo nghe mới thân thiết, nhanh đi.”
Hạo Hạo ai oán, mệt mỏi đi tìm bạn học quen biết nghe ngóng.
-----------------------
Tiết cuối cùng của thứ hai là tiết thể dục, thầy giáo cho chạy hai vòng quanh sân thể thao của trường rồi cho mọi người tự do hoạt động.
Tô Niên Niên cao hứng bừng bừng kéo Tống Dư Hi đi đánh cầu lông, hai người còn chưa đánh được mấy hiệp, bỗng nghe thấy tiếng hét chói tai liên tiếp của nữ sinh, Tô Niên Niên hiếu kỳ nhìn sang, phát hiện các bạn nữ trong lớp đang đi đến sân bóng rổ xem chơi bóng.
Trong đám người, có thể nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Đường Dư.
Một tay anh dẫn bóng, tốc độ dưới chân như tia chớp, nhanh chóng vòng qua hai người, nhảy lên, tung vào rổ, ghi bàn.
Lần này ngay cả nam sinh cũng bắt đầu vỗ tay huýt sáo.
“Oa, Đường Dư chơi bóng rất đẹp trai a...” Tống Dư Hi mở to miệng, vẻ mặt sùng bái.
Tô Niên Niên cười: “Đó là dĩ nhiên, cậu ta chơi bóng rổ cực kỳ lợi hại, lúc còn học lớp mười có thầy giáo đề nghị cậu ta đi học trường thể thao đấy.”
Tống Dư Hi: “Vậy chúng mình đi xem cậu ấy chơi bóng đi, hai bọn mình đánh cũng chán.”
“Được thôi...” Tô Niên Niên bĩu môi, cô đã xem Đường Dư chơi bóng vô số lần, thật sự không có cảm giác mới lạ gì.
-------------------------
Ở một bên khác của sân thể thao, là học sinh lớp 11E, giáo viên thể dục đổi tiết với giáo viên tiếng Anh, tiết này cũng là tiết thể dục.
Tiêu Vũ cà lơ cà phất ngồi trên ghế dài ở sân, miệng ngậm cỏ đuôi chó không biết lấy được từ đâu.
Bên cạnh có mấy nam sinh đang đứng, cười đùa ầm ĩ.
“Lão đại! Anh nhìn kìa! Là cô gái buổi sáng!” Trình Hạo kích động kéo tay áo Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ mất kiên nhẫn trừng mắt nhìn Trình Hạo: “Hạo Hạo, cậu thích ăn đòn à? Bỏ móng vuốt của cậu ra!”
Hạo Hảo tủi thân nhìn, sợ Tiêu Vũ đánh mình thật, vội buông tay ra.
“Nhưng lão đại, nữ sinh kia là Tô Niên Niên a, chẳng phải anh bảo em đi nghe ngóng về cậu ấy sao. Em đi hỏi Lý Ân Mỹ lớp cậu ấy, Lý Ân Mỹ nói cô ấy không có bạn trai, nhưng...”
“Không có? Ha ha, đi, cùng anh đi tán gái thôi!” Hai mắt Tiêu Vũ tỏa sáng, gọi mấy đồng bọn khí thế đi về phía Tô Niên Niên.
Hạo Hạo đứng nguyên tại chỗ: “Lão đại, anh không thể nghe em nói hết câu sao...”
-----------------------------
Trên sân bóng rổ, Đường Dư bị ba người cản lại, cậu không hề hoảng loạn di chuyển cơ thể, ném bóng rổ trong tay đi.
Một tiếng còi vang lên, giáo viên thể dục làm trọng tài huýt còi: “Ba điểm!”
“Oa, thật là lợi hại a...”
“Đường Dư đúng là đẹp trai muốn chết, a a a mình đi cho nước cho cậu ấy!”
“Chờ mình nữa, mình cũng muốn đi!”
“...”
Nhìn dáng vẻ hoa si của các bạn nữ xung quanh, Tô Niên Niên buồn cười lắc đầu.
Bả vai bị vỗ, Tô Niên Niên quay đầu, là một khuôn mặt xa lạ. Vóc người rất cao, ngũ quan đoan chính, có điều khí chất nhìn kiểu gì cũng thấy du côn.
“Cậu chính là Tô Niên Niên?” Ngữ điệu uể oải.
Tô Niên Niên gật đầu.
Khoảng cách rất gần, Tiêu Vũ cảm thấy càng nhìn Tô Niên Niên càng thấy đẹp mắt, thầm chà chà đôi bàn tay, từ trên cao nhìn xuống: “Cái đó, Tô Niên Niên, tôi cho cậu biết, tôi nhìn trúng cậu.”
Xung quanh có mấy nữ sinh nhận ra Tiêu Vũ, tất cả đều sợ hãi lui về sau mấy bước.
Duy chỉ có Tô Niên Niên mặt không đổi sắc: “À...mình đã biết.”
Dứt lời xoay người tiếp tục xem Đường Dư chơi bóng.