Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, ngẫu nhiên có vài tiếng côn trùng kêu vang, đèn đường màu tỏa ánh sáng màu vàng, khiến cho đêm mùa thu trở nên ấm áp không ít.
Mượn ánh sáng yếu ớt trong xe, ánh mắt Cố Tử Thần rơi trên khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn của Tô Niên Niên, cô ngủ rất an ổn, lông mi dài như lông vũ rủ xuống, hình thành một cái bóng hình vòng cung xinh đẹp. Khuôn mặt nhỏ khi ngủ đỏ bừng, mềm mại tinh tế tỉ mỉ, khiến người ta kìm lòng không được muốn chạm tay lên.
Cố Tử Thần vươn tay, chậm rãi hướng về khuôn mặt Tô Niên Niên.
Chạm nhẹ hai lần, cảm xúc tốt ngoài ý muốn.
Cố Tử Thần nhịn không được cười lên, từ lúc nào anh đã thay đổi trở nên ngây thơ như vậy rồi?
Tô Niên Niên giống như cảm thấy khó chịu, chậm rãi xoay người, lại đụng phải kính xe.
“Bộp—“
“A...Đau quá...”
Tô Niên Niên ôm đầu mở mắt, lúc này phát hiện cô không phải ở trên giường lớn nhà mình, mà là ở trong xe Cố Tử Thần.
Cố Tử Thần chưa kịp giữ chặt cô, lúc này thấy bộ dáng buồn ngủ kêu đau của cô, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng mềm mại, có chút buồn cười.
“Đúng là đồ ngốc.” Anh mắng một câu, ngữ điệu trở nên dịu dàng: “Về nhà rồi.”
Tô Niên Niên lấy lại tinh thần: “A...Cảm ơn.”
Đem áo khoác của Cố Tử Thần cất kỹ, cô đẩy cửa bước xuống xe.
Cố Tử Thần hạ cửa kính xe xuống, hỏi: “Tô Niên Niên, vừa rồi nam sinh kia, là người cô thích sao?”
Trên bầu trời ánh sao lấp lánh, con ngươi Tô Niên Niên so với ánh sao còn chói mắt hơn, cô nháy nháy mắt: “Cố Tử Thần, hôm nay anh thật bát quái. Chẳng qua hôm nay tâm tình tôi rất tốt, không so đo với anh.”
Khóe miệng Cố Tử Thần cong lên.
“Dù sao tôi thích ai cũng sẽ không thích anh, anh không cần quan tâm, bái bai.” Vẫy tay với anh, Tô Niên Niên nhẹ nhàng trở lại nhà mình.
Cố Tử Thần nhíu lông cậu, chỉ cảm thấy tâm tình mình từng chút từng chút chìm xuống.
Anh bỗng nhiên hiểu rõ, đáp án này, anh tuyệt đối không muốn nghe.
Qua ngày cuối tuần sa đọa, Tô Niên Niên bị Sở Tố Tâm kéo ra khỏi chăn, mơ mơ màng màng thay quần áo đi học.
Đại khái là chưa tỉnh ngủ, cô thuận tay chọn váy đồng phục mặc lên, lúc xuống lầu khiến Trần Nguyên có phần kinh ngạc.
Tô Niên Niên hai ba miếng là ăn xong điểm tâm, lại phát hiện Trần Nguyên một mực nhìn cô chằm chằm, nghi ngờ sờ mặt mình: “Mặt em không rửa sạch sao?”
Trần Nguyên lắc đầu, cười nói: “Không có gì, đi thôi, tới trường học.”
--
Lớp 11F.
Tô Niên Niên vừa xuất hiện, liền thu hút không ít ánh mắt.
Trở lại chỗ ngồi, Tống Dư Hi cũng một bộ mặt kinh ngạc: “Niên Niên, tại sao hôm nay cậu mặc váy rồi?”
“Mọi người không phải đều mặc váy sao...” Tô Niên Niên hỏi lại.
“À... Không có gì, tớ cảm thấy cậu mặc váy nhìn rất đẹp.” Tống Dư Hi tán dương từ nội tâm, cho đến giờ Tô Niên Niên toàn mặc quần, không ít nưc sinh bàn luận cho rằng Tô Niên Niên chân thô nên không dám mặc.
Cô len lén liếc mắt nhìn Tô Niên Niên, bắp chân dưới váy đồng phục tinh tế thẳng tắp, chính là dáng người đẹp tiêu chuẩn.
Nghi thức kéo cờ kết thúc, Tô Niên Niên và Tống Dư Hi trở về phòng học, mấy nam sinh ở sân thể thao hẻo lánh nhìn tròn mắt.
Nam sinh cầm đầu vỗ vai người bên cạnh: “Em gái kia ở đâu ra vậy, thật xinh đẹp.”
Nam sinh đeo kính bị vỗ vai nâng kính lên: “Lão đại, cô ấy cũng học lớp 11, vừa khai giảng liền thấy, hình như tên là Tô Niên Niên...lớp F.”
“Tô Niên Niên? Tên thật dễ nghe, đi, Hạo Hạo, hỏi cô ấy có bạn trai hay chưa.”