Đường Dư dùng tay sửa sang lại tóc bị bung ra của cô, buộc cho cô một cái đuôi ngựa.
Toàn bộ quá trình không đến một phút, nhìn động tác hết sức quen thuộc.
Mặt Cố Tử Thần càng đen hơn.
Thật sự là đầu heo, tóc của mình cũng không buộc được. Còn nữa, tại sao một thiếu niên như cậu ta thủ pháp lại điêu luyện như vậy? Chẳng lẽ trước kia không chỉ buộc qua một lần?
Tô Niên Niên đang chăm chú ăn, căn bản không thấy được sắc mặt của Cố Tử Thần.
Ăn cơm xong, Tô Niên Niên chuẩn bị cùng Cố Tử Thần ra về, Đường Dư cũng đến lúc tan việc, ba người cùng đi ra khỏi Rừng Đom Đóm, Đường Dư gọi Tô Niên Niên lại.
“Ban đêm lạnh, cậu mặc ít quá.” Giọng nói cậu ta khàn khàn, đưa áo khoác trong tay cho Tô Niên Niên.
Tháng chín ban đêm có chút lạnh, váy Tô Niên Niên lại không có tay, vừa rồi ở trong tiệm không cảm thấy, bây giờ quả thực hơi lạnh.
“Cảm ơn...”
“Bộp---“
Cố Tử Thần đẩy cánh tay Tô Niên Niên đón áo khoác ra, chững chạc đàng hoàng nói: “Cô ấy da thịt dày, mùa đông không lạnh.”
“Này, anh đủ rồi đấy, tôi muốn tuyệt giao với anh...Chán ghét, đừng túm tôi...” Tô Niên Niên còn chưa phàn nàn nổi hai câu, liền bị Cố Tử Thần nhét vào trong xe.
“Cạch” một tiếng, Cố Tử Thần đã khóa cửa xe, Tô Niên Niên lo lắng vỗ cửa kính, nhưng anh không hề để ý.
Đường Dư nhíu cậu, nhịn không được muốn đánh cho Cố Tử Thần một trận.
“Cậu chính là bạn tốt của cô ấy? Anh em tốt?” Khóe môi Cố Tử Thần cong lên, nụ cười lạnh lẽo thấu xương: “Quả nhiên, là tôi đánh giá cao ánh mắt của Tô Niên Niên, người cô ấy thích cũng chả có gì hơn.”
“Cho nên?” Đường Dư không nóng không lạnh mà hỏi.
Cố Tử Thần che giấu nụ cười, đúng vậy, cho nên anh trào phúng Đường Dư vì cái gì?
Hồi tưởng lại khẩu khí vừa rồi của mình, đơn giản chính là đối đãi với Đường Dư như tình địch.
Hừ, tình địch cái quỷ!
Nghĩ thông suốt điểm này, Cố Tử Thần nhíu nhíu cậu: “Không có gì, tôi còn phải đưa con heo này về nhà, hẹn gặp lại.”
Maybach rất nhanh rời khỏi ánh mắt Đường Dư, cậu ta đứng nguyên tại chỗ, ánh trăng màu bạc mềm mại rơi xuống, nổi bật lên thân ảnh giống như con thú bị thương của cậu ta.
Lên xe, Cố Tử Thần ở phía sau tìm kiếm một chút, mò được cái áo khoác, ném cho Tô Niên Niên.
“Mặc vào.” Giọng nói thanh lãnh vang lên.
Tô Niên Niên mở to hai mắt nhìn: “Không phải anh nói tôi da thịt dày, bây giờ còn đưa tôi làm gì?”
Khẩu khí Cố Tử Thần cho là việc hiển nhiên: “Gấu bắc cực còn sợ lạnh, huống chi là heo thần tài cô.”
“...” Tô Niên Niên không phản bác được, cô xem như hiểu rõ, Cố Tử Thần miệng lưỡi rất sắc bén, cả đời này cô xem như khó thắng.
Nhưng cô là người có cốt khí, thế là kiêu ngạo quay đầu sang chỗ khác: “Không mặc, tôi tuyệt đối không lạnh, hắt xì...”
Trong xe rơi vào yên tĩnh.
Tô Niên Niên hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống, được rồi, cô thừa nhận, thực sự hơi lạnh...
Tâm tình Cố Tử Thần rơi xuống đáy vực, nhớ tới dáng vẻ tươi cười xán lạn của cô khi nói chuyện với Đường Dư, đáy lòng cảm thấy bực bội.
Đường Dư cho cô áo khoác cô liền cảm ơn, đổi lại là anh, thà rằng cậy mạnh nói mình không lạnh cũng không cần?
Cố Tử Thần đen mặt, đem áo khoác vứt lên người Tô Niên Niên, dưới chân giẫm ga, xe như tên rời cung lao trên đường.
Thấy sắc mặt Cố Tử Thần không tốt, Tô Niên Niên thông minh không quấy rầy anh ta, ôm áo khoác của anh...ngủ...
Đến Trần gia, Cố Tử Thần phát hiện Tô Niên Niên đã ngủ say.
Ăn no liền ngủ, quả nhiên là heo...Trong lòng Cố Tử Thần oán thầm, nhưng không đánh thức cô.