Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Tô Niên Niên hoài nghi đánh giá Cố Tử Thần, thật sự khó có thể tin từ bên trong miệng Cố Tử Thần nghe được vấn đề bát quái như thế.
“Nông cạn, anh thật sự quá nông cạn.” Tô Niên Niên hừ một tiếng: “Anh không biết thứ gọi là bạn bè tốt, anh em tốt sao!”
Trong lòng Cố Tử Thần cười lạnh một tiếng, nào có thứ gọi là bạn bè tốt chân chính.
Tất cả bọn họ đều là đàn ông, hiểu ý đồ của nhau còn không rõ ràng sao.
Chẳng qua anh cũng không nói toạc ra, chỉ nhàn nhạt “A” một tiếng, mất hứng tiếp tục lật menu.
Tô Niên Niên thấy anh ta vẻ mặt thành thật chơi đùa với menu, trong lòng chửi thầm vài câu.
Đường Dư cầm thức ăn trở về, nghe được câu “bạn bè tốt, anh em tốt” của Tô Niên Niên, thân thể thẳng tắp cứng đờ, trong nháy mắt xẹt qua tia cô đơn.
Thu ngân Tiểu Kết thích nhất là trêu đùa Đường Dư, thấy cậu ta biểu lộ ngốc nghếch, không biết hồn đang đi nơi nào.
Cô dùng khuỷa tay huých Đường Dư: “Này, cậu biết mỹ nữ kia sao?”
Đường Dư nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.
Tiểu Kết chậc chậc cảm thán: “Nhìn cách ăn mặc của cô ấy không phú thì quý, chiếc váy kia hình như là của Chanel...Còn soái ca kia, khiến cho người ta cảm giác thật sự quá kinh diễm...” Tiểu Kết lộ ra vẻ mặt hoa si: “Hai người bọn họ nhìn thật xứng đôi, lương tài diện mạo... A, tại sao cậu không nói chuyện? Thất thần gì thế.”
Đường Dư rủ mắt xuống: “Ừm, rất xứng đôi.”
Nói ra câu này, cậu cảm thấy như có một tảng đá to đè lên lồng ngực, mềm nhũn không còn chút sức lực nào.
Tiểu Kết không rõ tại sao Đường Dư bỗng nhiên thất thần, nhưng cô nhìn thấy ánh mắt Đường Dư chăm chú nhìn Tô Niên Niên, trong lòng hơi hiểu ra.
Chẳng lẽ cậu ta thích tiểu mỹ nữ kia? Ánh mắt nóng bỏng thâm tình kia cản cũng không nổi.
Nghĩ đến đây, Tiểu Kết che miệng lại, một mặt ảo não, những lời cô vừa mới nói chẳng phải đã làm tổn thương Đường Dư sao.
“Đường Dư này, cậu đưa đồ ăn cho bàn bọn họ xong thì tan tầm đi, thời gian cũng hết rồi.” Tiểu Kết chột dạ mà nói.
Đường Dư gật gật đầu, cầm thức ăn bưng tới.
Đợi đến khi cậu bày thức ăn ra, Tô Niên Niên phát hiện không đúng: “Tại sao lại có ba phần cơm?”
Đường Dư nhìn tờ thực đơn trong tay: “Là ba phần.”
“Tôi gọi.” Cố Tử Thần giải thích, sắc mặt tự nhiên cầm đũa bắt đầu ăn cơm.
“Rõ ràng ăn không hết còn gọi nhiều như vậy, thực sự lãng phí...” Tô Niên Niên lườm anh ta một cái, chuyển qua hỏi Đường Dư: “Đã trễ như vậy, cậu đã tan việc chưa.”
Nhớ tới lời Tiểu Kết nói, Đường Dư nhẹ gật đầu.
Tô Niên Niên cười ha ha, giữ chặt Đường Dư ngồi xuống: “Vậy cùng ăn đi.”
Đường Dư do dự, Tô Niên Niên đã đem phần cơm gọi thêm của Cố Tử Thần đến trước mặt Đường Dư.
Tô Niên Niên trông mong nhìn Cố Tử Thần: “Không thể lãng phí, có biết không.”
Cố Tử Thần đen mặt.
“Mau ăn đi, hai người thất thần gì thế.” Tô Niên Niên nhiệt tình thúc giục, Đường Dư cũng không phải người già mồm, cũng không từ chối.
Khi bụng đói ăn chút đồ ăn đơn giản là quá hạnh phúc, Tô Niên Niên ăn xong một bát cơm, thỏa mãn vỗ vỗ bụng.
Trên bàn ăn hai người khác đều mới ăn được một nửa.
Thấy mình ăn còn nhanh hơn nam sinh, Tô Niên Niên hơi xấu hổ, đành phải gắp cọng khoai tây nhỏ ăn che giấu.
Cô cúi đầu ngầm xoa xoa bụng ăn cọng khoai tây, ngay cả tóc bung ra cũng không biết, tóc vốn rất gọn gàng theo động tác của cô tuột ra, mấy sợi tóc rơi trên gương mặt.
Đường Dư đặt đũa xuống, nhắc nhở: “Tóc cậu bung ra kìa.”