Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sáng sớm, lần đầu tiên Tô Niên Niên không ngủ nướng mà rời giường thật sớm để rửa mặt, thay một bộ quần áo mới, lại đi tới phòng rửa tay mân mê trang điểm hồi lâu. Lúc xuống tầng Trần Nguyên đang ngồi trước bàn ăn xem báo, thấy cô mặc như vậy thì ngây ngẩn cả người: “Niên Niên, em sắp đi đánh lô-cốt đấy à… Má hồng có phải đánh hơi nhiều rồi không?”
Tô Niên Niên cảnh giác lui về sau một bước, hỏi: “Không đẹp sao?”
Trần Nguyên dở khóc dở cười, Tô Niên Niên bôi bôi trát trát khuôn mặt đỏ au, chẳng khác nào nữ quân nhân thời cách mạng lúc cầm hai cân thuốc nổ đi đánh lô-cốt.
“Á, cũng không phải là không xinh đẹp, trang điểm cũng khá được. Chỉ có điều bộ đồ em mặc không hợp.” Trần Nguyên cân nhắc một chút, lựa chọn cách nói khá là uyển chuyển.
Tô Niên Niên nhụt chí lau sạch phấn má, thật ra cô muốn đánh má hồng phơn phớt như hoa đào cho hợp với buổi hẹn hò, đáng tiếc không khéo tay, thành ra hiệu ứng quá thê thảm không nỡ nhìn.
Ăn sáng xong, Tô Niên Niên phấn chấn tinh thần, dù sao cũng sắp ra ngoài hẹn hò mà…
“Anh ơi, em đi đây! Bữa trưa và bữa tối không cần chờ em đâu!”
Trần Nguyên chua ngoa run tờ báo: “Không đợi! Tuyệt đối không đợi! Một miếng cũng không phần cho em.”
Tô Niên Niên cười hi hi: “Anh, anh tốt nhất, moah moah, nhớ để phần bữa khuya cho em nhé! Em đi đây.” Quăng lại nụ hôn gió cho Trần Nguyên, Tô Niên Niên đi ra khỏi nhà.
Tình tiết lãng mạn trong tưởng tượng là Cố Tử Thần lái xe đợi ngoài cửa, thuận tiện có vệ sĩ mở cửa xe cho cô, chuẩn bị 99 đóa hoa hồng đỏ không hề xuất hiện, đập vào mắt chính là một chiếc xe đạp…
Không, chính xác là một chiếc xe đạp địa hình, phía sau được lắp thêm một ghế sau, hóa thân thành xe đạp.
Cố Tử Thần mặc một bộ trang phục thoải mái, ngồi trên xe đạp, chống một chân xuống đất càng lộ ra thân hình cao to.
Tô Niên Niên hoang mang: “Cố Tử Thần, xe của anh đâu?”
Cố Tử Thần bình tĩnh nghiêng đôi mắt nhìn cô một cái: “Ngày nghỉ lễ tắc đường, đi xe đạp có thể tiết kiệm thời gian, lên đây đi, anh chở em.”
Đôi mày nhỏ nhắn của Tô Niên Niên nhíu chặt, nhăn lại như được tô thêm một lớp sáp màu, cuối cùng vẫn lên xe, nhỏ giọng oán trách: “Nhưng kế hoạch của em không phải viết như vậy.”
Giọng nói rất khẽ nhưng Cố Tử Thần lại nhạy cảm nghe được: “Anh có sửa lại một chút, em xem thử xem.”
Anh rút điện thoại từ trong túi quần ra đưa cho Tô Niên Niên, Tô Niên Niên nghi hoặc mở ra nhìn, khóe miệng không nén được khẽ giật.
Đây là kế hoạch trên app Nyato đó sao! Đây quả thực là sách giáo khoa mới phải! Thời gian chính xác đến từng phút đồng hồ, địa điểm chính xác tới cả nhà vệ sinh, ngay cả việc đến công viên sẽ ngồi ở ghế đá nào cũng đã nghĩ kĩ rồi!
Đây là thế giới của học bá, cô thật sự không hiểu…
“Em cảm thấy thế nào? Còn nơi nào chưa chu đáo không?” Cố Tử Thần hỏi.
Tô Niên Niên lệ rơi đầy mặt đút điện thoại của anh trở về: “Rất tốt, không cần sửa nữa…”
Sửa nữa cô sẽ khóc mất.
Cố Tử Thần làm như thấp giọng cười, sau đó nói: “Tô Niên Niên, bám vào phía trước và phía sau đều được, tự em chọn đi.”
Hưm? Tô Niên Niên đánh giá một cách khó hiểu.
Trên chỗ ngồi phía sau có một tay nắm đặc biệt, cô có thể nắm vào để tránh không bị ngã từ trên xe xuống, còn phía trước… đương nhiên là ôm eo Cố Tử Thần rồi…
Là một thiếu nữ thuần khiết thiện lương ngày ngày học tập nỗ lực tiến về phía trước, đương nhiên là phải rụt rè phải ngượng ngùng phải bình tĩnh!
Ừm, cho nên Tô Niên Niên chọn ôm Cố Tử Thần!
Lưng áo của thiếu niên hơi gầy, không có sẹo lồi gì, ôm rồi thấy thật thoải mái.
Tô Niên Niên vòng tay qua eo của anh, mặt đỏ ửng.
Nhưng trong lòng rất ấm áp vui sướng.