Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Sơ Hạ, cậu nói thật à? Vũ hội tuần này Cố Tử Thần cũng sẽ đi sao?” Lưu Doãn Nhi hâm mộ nói.
Doãn Sơ Hạ kiêu căng như thiên nga trắng, giương cái cổ trắng nõn, thon dài, giọng nói tràn ngập tự hào: “Đương nhiên, vả lại, sẽ có bất ngờ đấy.”
“Bất ngờ gì? Sơ Hạ, có phải cậu giấu bọn mình chuyện gì hay không?” Trương Hiểu Tiệp tò mò nhìn Doãn Sơ Hạ, Lưu Doãn Nhi cũng góp chuyện: “Đúng nha, rốt cuộc là bất ngờ gì, cậu nói cho bọn mình biết đi.”
Doãn Sơ Hạ đắc ý cười: “Tối ngày mai các cậu sẽ biết.” Cô ta nháy nháy mắt với hai người Lưu Doãn Nhi, hẹn nhau cùng đi chọn lễ phục dạ hội.
----------------------
Trần gia.
Tô Niên Niên ngâm nga ca hát, ở trên tầng trêu đùa Bao Bao.
Bao Bao đã quen với Trần gia, không toàn rúc trong ổ như lúc mới tới nữa, thỉnh thoảng sẽ ra ngoài tản bộ. Ngẩng cái đầu nhỏ, tư thái ưu nhã đi khắp nơi.
“Niên Niên, xuống ăn cơm đi.”
Nghe thấy giọng của Sở Tố Tâm, Tô Niên Niên ôm Bao Bao đi xuống lầu.
Cơm tối hôm nay là Sở Tố Tâm tự mình xuống bếp, bà đang bày bát đũa trong bếp, nhìn thấy Tô Niên Niên ôm Bao Bao đi xuống, trừng cô một cái: “Thả Bao Bao xuống, con mau đi rửa tay đi.”
Tô Niên Niên vuốt lông Bao Bao, ngoan ngoãn đặt nó xuống đi rửa tay.
Rửa tay xong, Trần Doãn Hoa và Trần Nguyên đã ngồi trước bàn ăn, không ngừng khen ngợi cả bàn đầy món ăn.
“Tố Tâm à, không ngờ tay nghề của em lại tốt như vậy, hôm nay hai người bọn anh có lộc ăn rồi.” Trần Doãn Hoa cười ha ha nói.
Sở Tố Tâm cười dịu dàng, nhìn về phía Trần Doãn Hoa, nhìn qua tựa như một đôi vợ chồng tình thâm.
Tô Niên Niên hơi không tự nhiên, trong lòng cô, mặc dù không bái xích với Trần Doãn Hoa, nhưng vẫn chưa coi là người cha chân chính.
Sắc mặt Trần Nguyên vẫn như thường, còn quan tâm gắp đồ ăn cho Tô Niên Niên.
“Có câu nói rất hay, muốn tóm gọn lòng của đàn ông thì phải thông qua dạ dày, Niên Niên, em hãy học tập dì chút đi?” Trần Nguyên biết Tô Niên Niên tuyệt đối là mười đầu ngón tay không dính nước, cố ý trêu chọc cô.
Tô Niên Niên cười tủm tỉm phản bác: “Anh, chúc anh sớm tìm được bạn gái đầu bếp, ngày ngày làm đủ mọi món ăn ngon cho anh.”
Trần Nguyên cười cười, bỏ qua.
Ngược lại Trần Doãn Hoa và Sở Tố Tâm nhìn hai người đấu võ mồm, nụ cười càng thêm từ ái.
Ăn được một nửa, Sở Tố Tâm đi vào phòng bếp bưng canh cá ra. Tô Niên Niên nếm mấy ngụm, múc ra một bát nhỏ, chuẩn bị đưa cho Bao Bao.
Nhưng cô tìm một vòng, không thấy bóng dáng Bao Bao đâu.
“Bao Bao, Bao Bao, meo meo meo...”
Thấy cô sốt ruột, Sở Tố Tâm nhíu cậu: “Hay là đi vào vườn rồi?”
“Con đi xem chút...” Tô Niên Niên ra khỏi biệt thự, kêu vài tiếng, quả nhiên nghe thấy tiếng mèo kêu.
Mượn ánh đèn dưới mái hiên, Tô Niên Niên nhìn thấy Bao Bao kẹt trong hàng rào, đôi mắt mèo to tròn lấp lóe ánh xanh, vô cùng u oán.
Tô Niên Niên vội vàng đi tới, hàng rào này chỉ tới bên hông cô, dùng để ngăn cách với Cố gia bên cạnh.
Cách đó không xa, trên bậc thang Cố gia, một thân hình gầy gò đang ngồi.
“Cố Tử Thần, anh đang làm gì vậy? Ngắm trăng hay là cho muỗi đốt?”
Nghe thấy động tĩnh, Cố Tử Thần nhìn sang cô, nhíu cậu.
Nhưng thấy trong tay cô cầm canh cá, ma xui quỷ khiến, Cố Tử Thần đứng dậy đi tới.
Tô Niên Niên mờ mịt, chẳng phải anh ta sợ mèo sao, sao giờ tự dưng lại đi như bay vậy?
Một giây sau, chén nhỏ trong tay đã bị cướp đi.