Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cố Tử Thần cầm bát nhấp hai ngụm, động tác thư thái ưu nhã vô cùng, khiến Tô Niên Niên choáng váng.
“Uống rất ngon.” Cố Tử Thần nhếch môi đánh giá.
“Meo ô ~ meo ô ~” Bao Bao thấy chủ nhân không những không cứu mình, mà còn ngây ngốc nhìn Cố Tử Thần, bất mãn kêu lên.
Tô Niên Niên lấy lại tinh thần, bèn vội lôi cơ thể béo ị của Bao Bao ra khỏi hàng rào.
Bao Bao nhìn chằm chằm chén nhỏ trong tay Cố Tử Thần, mùi cá tỏa ra từ trong chén đối với nó mà nói chính là mỹ vị nhân gian.
Cố Tử Thần nghe thấy tiếng mèo kêu, theo bản năng lui về sau hai bước.
“Anh... trả chén lại cho tôi...” Tô Niên Niên trợn mắt lên một cái.
Cố Tử Thần chau cậu, dễ thấy nội tâm đang vật lộn một phen, mới cầm chén đưa cho Tô Niên Niên.
Bao Bao lại uy hiếp kêu lên một tiếng, động tác của Cố Tử Thần lui lại.
“Ha ha ha, Cố Tử Thần tôi quên mất, anh sợ mèo, ha ha ha cười chết tôi rồi...” Tô Niên Niên cười nhạo Cố Tử Thần, ở trong mắt cô, hình tượng của Cố Tử Thần biến thành thích ăn canh cá lại sợ mèo.
Cố Tử Thần nhìn cô cười gập cả người, hiếm thấy không nở nụ cười trào phúng, ngược lại ánh mắt vô tội: “Còn gì nữa không?”
“...”
-----------------
Năm phút sau, Tô Niên Niên và Cố Tử Thần sóng vai ngồi ở thềm đá trước cửa nhà Cố Tử Thần, Cố Tử Thần chậm rãi uống canh, bát canh trong tay biến thành bát to, có thể thấy là Tô Niên Niên cầm ra cho anh.
Đối với Cố Tử Thần, Tô Niên Niên chỉ cảm thấy anh thỉnh thoảng ác miệng kiêu ngạo lạnh lùng, không hề có ác ý gì với anh.
Huống chi, cô còn áy náy về lần đập vỡ kính xe anh.
Đang tự trách trong lòng, Cố Tử Thần ung dung nói: “Tô Niên Niên, lần trước thiếu nợ tôi khi nào trả, nếu không đưa tôi sẽ tính tiền lãi cho cô đấy.”
Tô Niên Niên mở to đôi mắt đen nhánh.
Thấy cô ngây người, Cố Tử Thần lấy một tờ giấy từ trong túi quần, giọng nói vô sỉ: “Ầy, tôi còn phiếu nợ này, bên trên còn có dấu tay của cô nữa đấy.”
Tên biến thái này! Thứ này mà cũng mang theo người!
Tô Niên Niên gào thét: “Đây là anh ép buộc tôi! Không thể tính!”
Cố Tử Thần cong môi: “Sao, Tô Niên Niên, cô muốn quỵt nợ hả? Nếu cô không có tiền, vậy tôi không thể làm gì khác hơn là đi tìm Trần Nguyên, tính tình anh cô tốt hơn cô nhiều!”
Dứt lời làm bộ định đứng dậy đi tìm Trần Nguyên, Tô Niên Niên tay mắt lanh lẹ, kéo ống quần anh: “Cố Tử Thần! Không đúng không đúng, bạn Cố, Cố nam thần, có chuyện gì từ từ nói, đừng nóng nảy như vậy!”
Liếc mắt nhìn tiểu nhân đang ôm chân mình không buông, trong lòng thầm nghĩ, không biết là ai nóng nảy đâu...
“Có lý, vậy chúng ta thương lượng đi.” Cố Tử Thần thản nhiên ngồi xuống, Tô Niên Niên lập tức đổi sang nụ cười nịnh nọt: “Anh có mệt không? Tôi đấm chân cho anh, tiền tháng sau tôi trả anh được không?”
Không phải Tô Niên Niên muốn quỵt nợ, mà thật sự có nguyên nhân, phần lớn tiền tiêu vặt của cô đều ở trong tấm thẻ kia, hôm đó đã đưa hết cho Tống Dư Hi.
“Có thể cân nhắc.” Cố Tử Thần gật đầu.
Tô Niên Niên ân cần đấm chân cho anh: “Cố nam thần, tôi biết anh là tốt nhất mà.”
Nhìn dáng vẻ cô biết điều như vậy, Cố Tử Thần cười thầm, ngoài mặt vẫn không biến sắc: “Thế nhưng, dù sao cô cũng phải trả chút lãi.”
Tô Niên Niên nghi hoặc ngẩng đầu lên.