Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Năm giờ chiều mai, tôi ở đây chờ cô.” Cố Tử Thần nhếch môi cười: “À, đây là bát của cô, cầm về nhà rửa đi, bái bai.”
Gân xanh trên thái dương giần giật, cố nén ý nghĩ muốn đập cái bát này lên trán Cố Tử Thần, Tô Niên Niên buồn bực không thôi về nhà.
Đúng lúc Trần Nguyên đi ra từ thư phòng tầng một, thấy Tô Niên Niên khí thế hùng hổ trở về.
“Niên Niên, em sao vậy?”
Tô Niên Niên ngẩng đầu, nghiến răng: “Không có gì, em đi rửa bát!”
Chỉ chốc lát sau, từ trong phòng bếp ra tiếng hát bài ‘nhân dân lao động vinh quang nhất’, Trần Nguyên bất đắc dĩ cười.
Lòng phụ nữ như kim mò đáy biển a.
------------------------
Tô Niên Niên có ưu điểm lớn nhất, chính là lòng dạ rộng lớn, không mang thù, chủ cần người khác không chủ động gây sự, cô tuyệt đối sẽ không để ở trong lòng, càng đừng nói đến trả thù.
Nhưng khuyết điểm lớn nhất cô, nói thẳng ra là dễ quên.
Cho nên ngày hôm sau, Tô Niên Niên quên mất hành vi độc ác tối hôm qua của Cố Tử Thần, vui vẻ ăn cơm, xem phim hoạt hình, còn rảnh rỗi đắp mặt nạ dưa chuột cùng mẹ xem phim Hàn.
Bốn giờ năm mươi.
Điện thoại trên sô pha kêu reng, Tô Niên Niên cầm lên, là tin nhắn từ số lạ.
“Tôi đang đứng trước cửa nhà cô chờ cô, Cố Tử Thần.”
Một câu ngắn ngủi, lời ít ý nhiều, xét thấy đúng là phong cách của Cố Tử Thần.
Nhưng câu ‘ nhà của cô’ nhìn kiểu gì cũng thấy mập mờ.
Tô Niên Niên cố gắng nghĩ hồi lâu, mới lờ mờ nhớ ra tối hôm qua Cố Tử Thần bắt cô trả nợ, năm giờ sẽ chờ cô.
Cô uể oải lưu số Cố Tử Thần, nói với Sở Tố Tâm một tiếng, đi ra ngoài.
Hôm nay Cố Tử Thần rất điệu thấp, lái xe Maybach, mở cửa xe cho Tô Niên Niên: “Tô Niên Niên, đến lúc trả nợ rồi, lên xe.”
Tô Niên Niên ngoan ngoãn lên xe, thầm rơi nước mắt cho thân phận mình.
Vì sao đi trả nợ mà như đi bán thân vậy!!
Tốc độ lái xe của Cố Tử Thần rất nhanh, Tô Niên Niên hàn huyên với anh mấy chủ đề không đau không ngứa, phần lớn đều là Tô Niên Niên lầm bầm, Cố Tử Thần duy trì tư thế mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, vững vàng lái xe.
Mãi đến khi lên cầu vượt, Tô Niên Niên mới phản ứng: “Đúng rồi, anh muốn tôi trả nợ kiểu gì?” Nói rồi Tô Niên Niên trừng lớn mắt: “Tôi cho anh biết, nếu anh có suy nghĩ bẩn thỉu gì, tôi sẽ đá anh từ trên xe xuống.”
Cô hung thần ác sát nói, Cố Tử Thần lại coi nhẹ.
Anh là lái xe, cô đá anh xuống, cô còn sống được không?
“Tham gia một vũ hội, cô đứng cạnh tôi làm Mona Lisa.” Anh hời hợt giải thích.
“Nha...” Tô Niên Niên như trút được gánh nặng, dù sao bữa tiệc dù to dù nhỏ, từ nhỏ cô đã đi không ít với Sở Tố Tâm, đơn giản chỉ là nhìn người lớn mở rộng mối quan hệ, thuận tiện bàn việc kinh doanh.
Nhưng rất nhanh, Tô Niên Niên liền hét lên một tiếng, Cố Tử Thần bỗng đạp phanh lại: “Sao vậy?”
Tô Niên Niên gấp gáp khoa tay múa chân: “Anh để tôi mặc như này đi vũ hội sao?”
Cố Tử Thần liếc mắt nhìn áo ngắn tay in hình phim hoạt hình + quần đùi, còn có đôi dép lê, khóe miệng không kìm được nhẹt ra.
Hai người ngốc nghếch quên không để ý đến vấn đề ăn mặc, Cố Tử Thần còn đỡ, áo sơ mi quần dài miễn cưỡng xem được, nhưng bộ trên người Tô Niên Niên mà cầm theo rổ thì có thể đi chợ bán thức ăn.
“Ít nhất cũng phải để tôi thay bộ váy, mau quay xe lại, chúng ta trở về!”
Cố Tử Thần thở dài, biểu cảm vô cùng tỉnh táo: “Đừng nóng vội, tôi mang cô đến một nơi.”