Mật Yêu 100%: Bảo Bối Thuộc Về Nam Thần

Chương 57: Chương 57: Vũ hội (5)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

“A...Đi đâu?” Tô Niên Niên hiếu kì còn chưa hỏi xong, Cố Tử Thần đã đạp xuống chân ga, nhanh như chớp chạy về phía trước.

Đợi đến khi xe dừng lại, Tô Niên Niên mặt mũi trắng bệch.

Xuống xe, Cố Tử Thần thần thái tự nhiên, một tay đút túi quần đi về phía trước, Tô Niên Niên đành phải đi theo sau.

Đây là phòng làm việc của một nhà tạo hình, tên là tên của một bộ anime “Thiên Dữ Thiên Tầm”. Đi vào, liền có hai cô gái phụ trách tiếp đón hai người.

“Xin chào, xin hỏi hai vị cần gì?”

“Eric! Đã lâu không gặp!” Một giọng nam trong trẻo vang lên, hai cô gái tiếp đón cùng kêu lên: “Boss.”

Một người đàn ông ăn mặc thời thượng, ngũ quan tuấn lãng đi tới, tuổi chừng trên dưới ba mươi, có khí chất thành thục đặc trưng của đàn ông.

Anh ta cởi mở cười, hướng về phía Cố Tử Thần làm động tác ôm.

Cố Tử Thần hời hợt di chuyển sang bên cạnh một bước, khiến anh ta vồ hụt.

Phạm Tầm sờ mũi: “Tên này vẫn giống như trước không thú vị chút nào... Tại sao lại đến cửa hàng của anh?”

Thoáng nhìn bên cạnh thấy Tô Niên Niên đang hiếu kì mở to mắt nhìn anh ta, Phạm Tầm lộ ra nụ cười hoàn mỹ không tì vết: “Xin chào, tôi là ông chủ cửa hàng này, Phạm Tầm. Oh, you are my angel, you are...” Các loại từ ngữ ca ngợi được phun ra từ miệng anh ta, Tô Niên Niên nghe thấy lúng túng không thôi.

Cố Tử Thần kịp thời ngăn chặn anh ta: “Phạm Tầm, tìm cho cô ấy một bộ váy.”

“Hả?”

Tô Niên Niên đạp anh ta một cái, Cố Tử Thần lơ đễnh: “Còn nữa, đổi đôi dép lê lục sắc này của cô ấy đi.”

“Anh bị mù màu à! Đây rõ ràng là màu xanh lục...” Tô Niên Niên tức giận nói, người đã bị mấy cô gái vây quanh tiến vào phòng thử quần áo.

Phạm Tầm hăng hái nhìn hai người: “Eric, cô ấy và cậu có quan hệ như thế nào?”

Cố Tử Thần tự động bỏ qua câu hỏi này khiến Phạm Tầm mất mặt: “Là tham gia tiệc tối sao? Để tôi chuẩn bị quần áo cho cậu.”

“Ừm.” Cố Tử Thần sao cũng được gật đầu.

Tô Niên Niên trong phòng thử quần áo đang bị một đám người vây quanh, cầm các loại váy ướm lên người cô.

“Được rồi, thử trước mười bộ này đi!” Cô gái cầm đầu nhiệt tình đưa cho Tô Niên Niên.

Tô Niên Niên: “...”

Thử một hồi lâu, cuối cùng chọn một bộ váy màu đen không tay, kiểu dáng đơn giản thanh lịch, bên hông buộc một chiếc nơ bướm.

Tô Niên Niên không quá thích mang giày cao gót, cho nên bọn họ tìm cho cô một đôi giày đế bằng màu đen.

Chọn xong quần áo, lại bắt đầu làm tóc và trang điểm, toàn bộ quá trình, Tô Niên Niên cảm thấy mình như búp bê bị giày vò không ít.

Trang điểm xong xuôi, mấy cô gái cười hì hì đẩy cô ra khỏi phòng thử quần áo.

Cố Tử Thần ngồi trên ghế sa lon tiện tay lật tạp chí, nghe thấy động tĩnh liền ngẩng đầu lên.

Váy màu đen càng tôn thêm làn da trắng nõn của Tô Niên Niên, phảng phất giống như loại men trắng tốt nhất, tóc vấn lên, lộ ra khuôn mặt nhỏ tinh xảo, trên mặt trang điểm nhẹ.

Rõ ràng là cùng một người, thế mà so với lúc trước biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Cố Tử Thần cụp mắt lại, che giấu tia kinh ngạc, đứng lên.

“Cũng không quá xấu.” Vẫn là giọng nói quen thuộc, Tô Niên Niên nghe buồn bực không thôi.

Vì sao trong mắt Cố Tử Thần, cô mãi mãi vừa béo vừa ngốc nghếch!

“Hừ!” Tô Niên Niên quay mặt đi chỗ khác, lại nghe được tiếng cười trầm thấp của Cố Tử Thần truyền đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.